Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

[PN] Hóa Vụ - Dạo bước dưới hoàng hôn (4)

Phiên ngoại - Dạo bước dưới hoàng hôn (4)

Thư ký Hoàng nhìn đồng hồ thở dài một hơi, gần đến giờ rồi.

Tại sao cần phải đúng năm giờ? Có người đến sao? Thanh Hà chú ý bốn phía một chút, cũng không có người xa lạ lui tới.

Anh Liễu đã ra ngoài.

Chìa khóa trong nhà lại ở trên người cậu, ngay cả nhà anh Bỉnh cũng không làm riêng. Lần trước lắp đặt khóa giữ cửa thành hệ thống chống trộm tiên tiến nhất, dùng khóa mã hóa điện tử bằng dấu tay. Vì việc này, Trâu Thanh Hà nghĩ anh Liễu chuyện bé xé ra to quá. Có cần thiết phải khoa trương như phim gián điệp hành động vậy sao?

Trâu Thanh Hà mở cửa nhà, trong nhà cũng không có thêm khuôn mặt nào đến.

Từ trong tủ lạnh lấy ra một ly sữa bò. Uống nhiều sữa bò cũng không thấy cao thêm chút nào, có thể đã qua thời kỳ phát triển rồi chăng. Đã nửa năm thân chỉ cao duy trì ở 1m78, thể trạng cũng không cường tráng hơn. Thật hâm mộ cơ bụng trên người anh Liễu. . . . . .

Trong tủ lạnh có một ít thức ăn thừa, bữa tối chỉ có mình cậu ăn, đem đồ thừa hâm nóng là được. . . . . .Anh Liễu hẳn phải về khá muộn. . . . .Anh có nói sẽ trở về, ngày mai anh phải làm việc mà.

Đơn giản ăn vài thứ, cậu chuyển hướng suy nghĩ trong đầu về phía cuộc sống trường học. . . . . .Nghỉ lại thứ cần chuẩn bị không ít. . . . . . Lấy ra giấy trắng liệt kê những thứ muốn mua và ước chừng phải chi tiêu bao nhiêu. Kế hoạch hợp lý là cần thiết, có số liệu định lượng tường tận mới có thể lựa chọn ra tối ưu hóa.

Chuông cửa vang lên.

Tay cậu run lên. Bút lăn vào giữa khe hở của sofa.

Hít sâu, định thần.

Lại trên dưới đánh giá quần áo của mình một chút. Đem vạt áo sơ mi kéo xuống phía dưới, vuốt phẳng nếp nhăn do nằm lên bàn trà. Đứng thẳng người, ưỡn ưỡn ngực.

Trên cửa có trang bị lỗ nhìn nhỏ. Là một người phụ nữ, hình ảnh trong lỗ nhỏ bị biến dạng. "Đây là?" Cậu thấp thỏm hỏi.

"Tôi là mẹ của Liễu Hạ Khê."

Quả nhiên tới rồi.

Mở cửa.

Ngoài cửa, người phụ nữ tao nhã mà cao quý xinh đẹp hàm chứa ý cười. . . . . . . Bộ dáng thoạt nhìn không tới 30 tuổi.

Cư nhiên. . . . . . . Là mẹ của anh Liễu?

Trâu Thanh Hà ngẩn ngơ.

Cậu từng tưởng tượng diện mạo của mẹ anh Liễu. . . . . . . Đều không thoát khỏi được hình tượng phụ nữ trung niên.

Kiểu tóc dài trên đầu cùng loại với khổng tước xòe đuôi, càng tôn thêm bờ trán cao đặc biệt mà sáng sủa. . . . . . Mày liễu cùng mắt đan phượng hẹp dài hất xéo. Mũi cao cùng môi mỏng hơn nữa gương mặt trứng ngỗng, mỹ nhân phương bắc tiêu chuẩn. Thân cao khoảng 1m70, áo sơ-mi vàng nhạt cùng quần dài màu đen. . . . . . .Vòng eo tinh tế. . . . . .Giày cao gót màu trắng.

"Ngài, mời ngồi." Hai chữ bác gái cậu vô luận thế nào cũng nói không nên lời. . . . . . . Cũng không dám nhìn kỹ dung mạo của bà, vội vàng bưng trà dâng nước.

Má Liễu cao thấp đánh giá phòng khách một chút, chỗ ở này của con trai chính là lần đầu tiên bà tới.

Bà chỉ từ chỗ Bách Thuần nhận được thông tin về thiếu niên trước mặt. "Nếu là thay đổi giới tính, mẹ chồng có hà khắc đến mấy cũng không cách nào xoi mói được con dâu tốt nhất."

Bà bây giờ là giáo sư tâm lý của đại học nào đó.

"Ngồi đi." Bà nhẹ nhàng mà ôn hòa gật đầu với thiếu niên. Thiếu niên lo lắng bồn chồn rất dễ nhận biết, cũng dễ dàng đối phó. Con của mình bà hiểu: Anh kế thừa DNA ưu tú của cha mẹ, không dễ dàng bị người ta tùy tiện chi phối. Lựa chọn một chiêu rút củi dưới đáy nồi này đối phó với trẻ nhỏ nông thôn chưa từng thấy qua bộ mặt thành phố dễ dàng hơn.

Trâu Thanh Hà trước khi chưa gặp má Liễu, trong lòng thầm nghĩ đến cảnh tượng gặp mặt là: Mẹ của anh Liễu vừa thấy mặt sẽ nhào lên đánh cậu bại hoại câu dẫn con mình, hoặc khóc lóc uy hiếp bảo cậu buông tha con mình. Đối phó hai loại tình huống này, cậu có chuẩn bị tâm lý thật tốt quỳ xin đối phương tha thứ, sẽ cầu đến khi đối phương tha thứ mới thôi.

Trước mắt cậu trái lại không biết nên làm thế nào cho phải.

Đặt trà xuống, cậu ngồi đối diện má Liễu.

Thanh âm của má Liễu ôn nhu. "Mẹ cậu khỏe không?" Bà khẽ hớp một ngụm trà, ngâm không tồi. . . . . . Trà ngon. . . . . Bích Loa Xuân hảo hạng. Độ sôi của nước cũng là thời điểm tốt nhất. . . . . .Bà nhìn ra được đứa nhỏ này thân phận vốn thành thật, dung mạo bình thường. Có thể thi đỗ được Bắc Đại trí tuệ nhất định rất được, còn biết làm việc nhà. . . . . .Cùng Lâm Tiểu Lạc thô lỗ đẹp đẽ trước kia bất đồng. Nếu là con gái đi theo Hạ Khê cũng không có gì, là con trai đương nhiên không được rồi.

Trâu Thanh Hà trầm mặc. Mẹ khỏe không? Mấy chữ này dẫn tới mũi chua xót. Nếu mẹ còn trên đời nhất định cũng phản đối. Có giống người mẹ kia bất chấp con mình đơn độc đến nơi này. . . . . . Bị ánh mắt của đối phương nhìn chòng chọc đến muốn độn thổ cho xong. Chính mình thật sự giống tên khốn nạn tội không thể dung thứ.

"Mẹ của con đã qua đời."

"À?! Xin lỗi." Má Liễu than nhẹ một tiếng. "Con trai hẳn là vĩnh viễn cũng không cách nào giải thích được tấm lòng của người mẹ."

Trâu Thanh Hà đỡ không được lời của bà.

Đứa nhỏ này. . . . . . . Như chuột dưới vuốt ưng.

"Tiểu Khê từ nhỏ đã hiểu chuyện, không chút nào để người ta bận lòng." Trong giọng nói có chứa sự vui vẻ. Anh Liễu khi còn bé nhất định cũng là thiếu niên giỏi giang, điểm ấy Thanh Hà có thể tưởng tượng được. Mẫu nhóc con học đòi làm người lớn. . . . . . . Nghĩ vậy Trâu Thanh Hà thoáng mỉm cười.

Thần thái này hiển nhiên cũng lọt vào mắt má Liễu. Trong tâm thầm thở dài, cảm tình rất sâu đây. Cũng khó trách, người bình thường chốn nông thôn nhiều lắm, ngược lại tôn lên tài hoa của đứa nhỏ này. . . . . .Người cao trong nước nhỏ. Con trai trong sự cô đơn, đâm đầu vào tình yêu mới để chữa trị vết thương lòng. Không thể nghi ngờ sẽ mỹ hóa đứa nhỏ này. Sau khi trở về Bắc Kinh, đứa nhỏ này chung quy chỉ là một giọt nước nhỏ giữa biển lớn. Cảm giác mới mẻ mãnh liệt có thể bình ổn xuống hay không?

Có lẽ hiện giờ không phải thời cơ tốt lắm để mình can thiệp, bọn nó hãy còn mới mẻ. Đang vào thời điểm tình thâm anh nồng tôi thắm nhất. Tiếp tục áp chế đạn đang nhiệt liệt bắn ra hẳn là không thể nhỉ.

Nhưng mà, mình không còn thời gian.

Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, mấu chốt kiểm tra đánh giá hiệu năng chiến tích của lão Liễu nếu truyền ra con trai là đồng tính luyến. Truyền tới giữa bọn nọ không phải tồn tại tình yêu, đầu đề sẽ biến thành con trai một quan lớn nào đó chơi đùa học sinh Bắc Đại. Không thể lo việc nhà làm sao có thể trị quốc? Đây chính là quan niệm lãnh đạo truyền thống của Trung Quốc. Sự tình đương nhiên sẽ càng thêm nghiêm trọng, ngay cả chuyện cũ của mình năm đó cũng sẽ bị xé ra, hiển nhiên cũng sẽ liên quan đến Liễu gia. . . . . . Các thành viên khác. . . . . . Nhổ cỏ tận gốc chính là truyền thống của Trung Quốc.

Con của mình chưa bao giờ màng danh lợi và quyền thế. . . . . . . Nếu không có bối cảnh như vậy tùy nó tiêu dao thế nào cũng được không phải sao? Nhưng đạo lý lớn này nó không chịu nghe đâu.

Nó chỉ quan tâm đến một người.

Sự trầm tư của bà khiến Trâu Thanh Hà càng khẩn trương.

Vẫn phải để bọn nọ chia tay. Má Liễu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt bất an của thiếu niên, nhẹ nhàng cười: "Là bác không tốt, sai là do bác đây."

". . . . . ." Trâu Thanh Hà không tiếp được lời.

"Luôn bỏ bê nó, mới khiến nó rẽ sai đường. Đây là báo ứng mà." Vành mắt má Liễu đỏ lên, tiếng nghẹn ngào kia khiến tay chân Trâu Thanh Hà luống cuống.

"Việc này. . . . . . "

"Sau khi biết được tính hướng dị thường của nó, bác đã theo chuyên đề tâm lý học. Hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân và phương pháp trị tận gốc cho nó, vẫn một mực tìm kiếm. . . . . ." Hài lòng nhìn ra được đứa nhỏ này dao động, tội lỗi và không biết làm sao. Thật đơn thuần mà, liếc mắt là thấy ngay. Đứa nhỏ như vậy cư nhiên có thể thi đậu Bắc Đại, xem ra tiêu chuẩn của Bắc Đại đã giảm xuống rồi.

Bà từ trong ví lấy ra tấm ảnh chụp. "Đây là thiếu niên hẹn hò cùng Tiểu Khê, khi nhìn thấy ảnh chụp của nó bác kinh hãi. . . . . . . Đứa nhỏ này. . . . . ."

Trâu Thanh Hà chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của Lâm Tiểu Lạc, anh Liễu cũng không để cậu gặp mặt Hồ Quang Vinh.

Trong ảnh chụp là anh Liễu thời trung học cùng một thiếu niên tuấn tú.

Kinh ngạc thật. . . . . . .Ảnh chụp từ trong tay Thanh Hà rơi xuống, nói trắng ra tuổi trẻ của bọn họ đã phá tan mặt phẳng của bức ảnh. . . . . . Như ảnh nổi có thể nhảy ra. Anh Liễu cười đến mức thoải mái chưa từng thấy qua. . . . . . . Còn có, dung mạo của vị thiếu niên kia! Trâu Thanh Hà ngẩng đầu nhìn má Liễu. . . . . . . Rất giống nhau.

"Không có quan hệ huyết thống." Má Liễu nhìn ra được nghi hoặc của Trâu Thanh Hà, chém đinh chặt sắt nói.

"Ngài cho rằng. . . . . Anh Liễu có luyến mẫu tình kết?" Việc này cũng quá bất ngờ rồi.

"Không! Phải nói là hận ý trong tiềm thức." Nội tâm má Liễu đang mỉm cười, cố ý ăn mặc thành như vậy, chính là để cho một vài phần tương tự biến thành năm sáu phần tương tự. . . . . .Hahahaha. . . . . Người sở hữu mắt đan phượng ở phương Bắc không ít. . . . . . . Hơi sửa vành môi, đánh phấn tạo hình mũi càng tăng thêm lỗi giác.

"Nó. . . . . Hẳn là hận bác." Cố ý thêm hiệu ứng âm thanh, tấm lòng người mẹ sầu khổ sâu nặng nhường nào. "Kéo theo phản cảm với nữ giới. Thiếu niên trên ảnh chụp phản bội nó càng tăng thêm. . . . . . (cố ý dừng lại) lần này quay về Bắc Kinh. . . . . . Nó cũng chưa tới gặp bác. . . . . ."

"Xin lỗi." Trâu Thanh Hà thật lòng xấu hổ. Có người mẹ như vậy càng lộ ra sự vô lý và ích kỷ của con trai. Tình yêu giống như thủy tinh, rõ ràng mà dễ vỡ đến thế. Trong cuộc đời mỗi con người dễ dàng bị vứt bỏ nhất cũng là tình yêu nhỉ.

"Tiểu Khê nó chung quy vẫn phải lấy vợ sinh con." Má Liễu kết thúc diễn thuyết mấy trăm chữ tình cảm dào dạt.

Trâu Thanh Hà trầm mặc.

Từ bỏ hay kiên trì?

Không phải dễ dàng lựa chọn như thế.

Nghĩ không ra thằng bé này trầm tĩnh ngoài ý muốn như thế. Má Liễu hừ lạnh. "Hai đứa nhất định phải chia tay." Bà nhấn mạnh giọng.

Trâu Thanh Hà thở dài một hơi, đối mặt với một người mẹ như vậy cậu vẫn nói ra chữ: "Không!" này.

Má Liễu nở nụ cười. Lâm Tiểu Lạc năm đó so với cậu còn phản ứng lớn hơn.

"Trẻ con không nghe lời thật sự không phải trẻ ngoan." Bà nhẹ nhàng nói: "Cậu muốn tôi áp dụng thủ đoạn gì mới tốt đây? Như vậy đi. Đem chuyện cậu là đồng tính luyến nói với trường cậu, cậu sẽ bị hủy bỏ tư cách trúng tuyển. Sau khi về nhà, cậu sẽ nói với cha mình thế nào đây? Nói cho ông biết 'Ba uổng công vui mừng một trận rồi. Bởi vì con và anh Liễu cùng một chỗ, cho nên bị trường học đuổi rồi.' cho cha cậu lưng đeo thân phận có một 'đứa con trai biến thái' mà sống. Thật là con ngoan, báo đáp thân nhân mình như thế."

Tay Trâu Thanh Hà đang run rẩy. Tưởng tượng rõ. . . . . .

"Không có anh Liễu, con vốn dĩ cũng không thi đỗ được Bắc Đại." Thanh âm của cậu tiết lộ tâm tình cậu. "Không có anh Liễu tìm tư liệu, gửi bài tập tiếng Anh cho con. . . . . . ."

"Thật là có tâm tin chắc vào tình yêu nha." Má Liễu vỗ tay. "Có người nói tình yêu có thể như kim cương cứng rắn dị thường, cũng như thủy tinh dễ vỡ đấy. Nhưng mà, tôi cũng không thể đồng tình với hai người. Tiểu Khê nếu bị tình nhân đồng tính không ngừng phản bội, nó cuối cùng cũng sẽ trở về với chính đạo. Cậu nhất định sẽ phản bội nó. Tôi muốn biết, cậu giữa thân tình và tình yêu lựa chọn có giống nhau không."

Trâu Thanh Hà không trả lời bà.

Cậu luyến tiếc anh Liễu, cũng luyến tiếc đại học thật vất vả mới thi đậu được. . . . . . . Phương diện này không chỉ có một mình tâm huyết của cậu. . . . . . . Còn có cha và chị gái. . . . . . . Thậm chí là người mẹ đã qua đời. . . . . . . .Nếu có cán cân, chỉ sợ thân nhân càng nặng hơn một ít.

"Dễ dàng bị vứt bỏ luôn là tình yêu. Cậu biết tại sao không? Rất đơn giản, tình yêu dễ dàng có được cũng dễ dàng mất đi. Nó có nhiều tính chất không xác định. Không giống như tình thân lâu dài như vậy. Biện chứng chính là: Tình yêu dễ dàng mất đi chỉ là ngụy yêu. Cậu biết không? Trên chứng minh khoa học lại chứng minh ngụy tính đồng dạng có thể cùng loại tình yêu không liên quan tư biện này tụ hội. Vô luận thế nào đều phải cùng một chỗ, đánh mất hết thảy mọi thứ trên đời cũng không tiếc. Có thể cùng nhau đi tới cuối cùng mới có thể được người chứng minh đây là tình yêu. Cậu có loại giác ngộ này không? (mặt trầm xuống) không có thì sớm tách ra đi."

(Tiêu: Tư Biện là chỉ suy luận đơn thuần, không dựa vào kinh nghiệm, vào thực tiễn. Hễ nói đến triết học là thấy sao bay đầy trời @__@)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét