Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

[PN] Hóa Vụ - Dạo bước dưới hoàng hôn (3)

Phiên Ngoại - Dạo bước dưới hoàng hôn (3)

Mấy ngày nay sau khi hai người trải qua cuộc sống ngọt như mật đường, rất ít khi vào thư phòng. Liễu Hạ Khê đem điện thoại cố định trong thư phòng chuyển qua phòng khách, điện thoại không dây chuyển vào phòng ngủ. Trọng tâm cuộc sống của bọn họ ngay tại phòng khách và phòng ngủ.

Nghe không rõ ràng lắm tiếng nói chuyện của Liễu Hạ Khê, Trâu Thanh Hà vẫn ở trong phòng vệ sinh chăm chỉ giặt sạch balô và quần jean, cũng không đặc biệt chú ý. Ngày mốt, anh Liễu phải đi làm rồi, mình cũng sắp nhập học. Thời gian thảnh thơi vui sướng gác lại một thời gian. . . . . .

Trâu Thanh Hà khẽ ngâm nga một khúc nhạc Giang Nam.

Cậu đối với việc nhập học tràn ngập chờ mong.

Giặt xong hết đồ, làm cơm trưa, buổi chiều đã hẹn với thư ký của đại ca anh Liễu đến trường học giải quyết thủ tục tài trợ. Tài trợ là một loại hình buôn bán thí điểm. Trừ cậu ra, còn tài trợ bốn học sinh nghèo khác: Một quản lý xí nghiệp, hai ngoại ngữ và một thương mại quốc tế. Cậu đã xem một phần hợp đồng, điều kiện cực kỳ khắc nghiệt: Ngoại trừ năm nhất có thể tự do sắp xếp thời gian học tập ra, năm hai làm việc dư thời gian sẽ đến công ty tiến hành thực tập, không được kiếm việc và làm thuê bên ngoài. Thành tích ít nhất phải bảo trì trong vòng mười hạng trong năm học. Ngoại trừ tài trợ học phí ra ngay cả chi phí phụ về sinh hoạt và sách vở cũng bao toàn bộ. Cuộc sống loại ưu thế này đối với sinh viên nghèo đã là âm thanh của tự nhiên rồi.

(Tiêu: Âm Thanh Của Tự Nhiên ở đây mang ý ẩn dụ. Trong các loại âm thanh thì âm thanh của tự nhiên chính là cảnh giới cao nhất)

Ra ngoài nhìn thấy Liễu Hạ Khê đang ngồi trên sofa, hai tay khoanh lại bộ mặt cứng đờ ngẩn người. Dựa vào hiểu biết của Trâu Thanh Hà đối với anh, cậu biết anh đang suy nghĩ sâu xa. . . . . . . Nghĩ gì nhỉ? Trâu Thanh Hà rất hiếu kỳ. Đã tới tới lui lui trước mặt anh vài vòng rồi, thật khâm phục nha, ngay cả con ngươi cũng chưa từng chuyển động.

"Ăn cơm thôi." Trâu Thanh Hà bước qua nắm lấy mái tóc dài của anh.

"Ý?" Liễu Hạ Khê xoay đầu, mới phát giác cổ có chút cứng ngắc.

"Nghĩ gì mà ngẩn người vậy?" Sau khi nghe điện thoại người liền thành bộ dạng như vậy. Trâu Thanh Hà cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ thuận miệng hỏi một chút.

"Ừm." Liễu Hạ Khê vốn muốn giấu giếm cậu. Không muốn đem những mưa gió bên ngoài dẫn đến trên người đứa nhỏ này, nhưng vừa nghĩ tới cá tính cường ngạnh của mẹ. Chỉ sợ bà sẽ một mình tìm tới Trâu Thanh Hà. Cho dù Thanh Hà thông minh cũng sẽ đấu không lại yêu quái đã thành tinh kia.

Anh vỗ vỗ mu bàn tay của Thanh Hà. "Lão đầu tử muốn anh về nhà một chuyến."

(Tiêu: người Bắc Kinh gọi cha của mình là 'Lão Đầu Tử', cũng như gọi ông nội là 'Lão Gia Tử' vậy đó ^^)

Trâu Thanh Hà trái lại ngẩn ra, cậu cũng không hẳn là người nhạy cảm, nhưng từ sắc mặt ngưng trọng của anh Liễu đến xem, chuyện này vô cùng không tốt. Từ khi gặp Liễu Hạ Khê đến nay, cậu đã quen cùng anh Liễu sống trong thế giới chỉ có hai người, đến nỗi sinh ra ảo giác: Cả địa cầu đều bị che chắn bên ngoài căn nhà này. . . . . . Quên hết anh là con trai của người khác. Anh cả và chị dâu của anh tiếp nhận cậu khiến cậu cho rằng việc hai người bọn họ cùng một chỗ đã được chấp nhận.

Trái tim đột nhiên như bị người nắm lấy. Có thể vui vẻ đi đến cuối con đường hay không?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu thoáng cái tái nhợt, Liễu Hạ Khê chỉ cảm thấy trong cổ họng có chứa mùi vị đắng chát. Có lẽ không nên dẫn cậu ấy tới Bắc Kinh. Trời cao hoàng đế xa, ở nơi khác sự việc không dễ dàng truyền tới tai lão đầu tử, lão gia tử. Thế nhưng, đó chỉ là lừa mình dối người, anh căn bản không có ý muốn giấu cậu đi.

"Không có việc gì, tin anh. Có chút khó giải quyết nhưng vẫn có thể giải quyết." Anh khoanh một gối trên sofa, nắm bả vai đối phương. "Anh muốn xây dựng tâm lý tốt trước. Mẹ của anh khẳng định sẽ tự mình tới tìm em. Bà là. . . . . .Một người phụ nữ cực kỳ lợi hại. Bà. . . . . Tóm lại. . . Em không thể dao động không thể lùi bước."

Đánh giá của Liễu Hạ Khê đối với mẹ mình tuyệt đối không phóng đại.

Sau khi cha kết hôn với mẹ đường làm quan mới suông sẻ.

Việc này hiển nhiên ngoại trừ thân phận vợ hiền hỗ trợ. Chẳng cần nói trong cuộc chiến hai người phụ nữa tranh đoạt một người đàn ông thì bà đã giành thắng lợi. . . . . .Để thoát khỏi thân phận hồ ly tinh và người thứ ba chen vào, bà lấy lòng các thành viên trong gia tộc đem con trai ruột của mình đưa cho chú ba làm con nuôi. . . . . . .Tận tâm tận lực nuôi dưỡng con cái của đám vợ trước. . . . . . .Trong mắt bà e rằng ngay cả sự tồn tại của mình cũng rất mờ nhạt. Loại nhân sinh này anh không cách nào hiểu nổi và. . . . . .Người mẹ như vậy cũng không cho anh đủ tình thân và ấm áp, luôn dùng tiền tài để đền bù sự thiếu sót với anh.

Còn người cha kia. . . . . . .Cư nhiên muốn gặp anh. Liễu Hạ Khê so với Trâu Thanh Hà càng bất ngờ hơn. Trong ấn tượng của anh, hình ảnh của cha cực kỳ mơ hồ. Anh lớn như vậy nhưng cộng tất cả thời gian ở chung cũng chưa quá một tháng. Đó là người cha theo đuổi lý tưởng cực hạn cao thượng làm đầy tớ cho nhân dân. . . . . . Cho tới bây giờ cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, đối với đứa con nào cũng đều lạnh nhạt. Hai chữ "bận rộn" xỏ xuyên qua kiếp sống của người cha.

"Chuyện lớn thế nào cứ cơm nước xong rồi hãy nói." Thanh Hà đang tuổi phát triển, sức ăn cực lớn, không bỏ được một bữa cơm.

"Nói cũng phải." Liễu Hạ Khê đứng dậy, tính hướng của mình sớm muộn cũng phải nhấc lên sóng gió trong gia tộc. Tránh né cũng không phải kế dài lâu. Cứ giải quyết ngay từ bây giờ đi! Tâm tình của anh phức tạp nhìn Trâu Thanh Hà. . . . . .Chẳng qua. . . . . Đứa nhỏ này có thể đối đầu được với sóng gió. . . . . .Có thế đứng mãi bên cạnh mình cùng tiến cùng lùi hay không?

Trong lòng có cảm giác sợ hãi. Không cách nào vũ trang cho Thanh Hà đến đao thương bất nhập được. Có lẽ, cậu ấy đã đem số lần bị mình thương tổn quá nhiều liệt kê ra rồi. Mình đã ích kỷ mà cuốn cậu ấy vào trong cuộc chiến vốn không thuộc về cậu ấy như thế.

Không nhịn được nắm chặt tay cậu.

Chặt đến phát đau.

Khóe miệng Trâu Thanh Hà ngậm cười, đau đến nhíu mày. Cậu có thể khẳng định người đàn ông này yêu cậu.

Chuyện sau này cứ để sau này sẽ giải quyết.

Có đôi khi Thanh Hà cảm thấy trong cơ thể mình có chứa hai người. Một người là lý trí là sự sáng suốt của mình trầm tĩnh đối đãi với hết thảy, một người vui vẻ đón nhận tình cảm đôi bên dịu dàng hưởng thụ nhu tình của anh Liễu dành cho mình.

"Ba anh. . . . . . " Thanh Hà muốn hiểu rõ anh thêm một chút, bữa cơm này thật sự ăn không vui vẻ.

"Aiz, anh đã vài năm chưa gặp ông ấy rồi. Hình như đã thăng chức." Liễu Hạ Khê thở dài một tiếng. "Quan địa phương. Hiện tại đang ở Thạch gia trang. Không biết là ủy ban tỉnh hay ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh nữa. Có người chụp được bức ảnh chúng ta đi chơi bên ngoài gửi cho cha. Thật kỳ quái, xưa giờ kín đáo, hơn nữa ba trên hộ tịch là chú Ba. Người chụp bức ảnh này có lẽ đã điều tra rất rõ ràng về anh."

"Lạch cạch." Đôi đũa rơi xuống, tay phát run. Đó là đại quan.

Thanh Hà không phải không biết, tuy nói ở quê hẻo lánh nhưng vẫn có những bộ sách thông dụng của thế giới. Biết tình yêu giữa đồng tính là loại khác của thế giới này. Nếu là tôn giáo trung cổ sẽ mang tội lớn bị chịu hình phạt treo cổ, trong lịch sử Trung Quốc cổ đại loại sự tình này cũng không thể ra ngoài nhìn người. . . . . . .Mang tính chất nghĩa xấu. . . . . . . .Long Dương Chi Hảo.

(Tiêu: Người xưa thường gọi đồng tính luyến ái nam là Đoạn Tụ Chi Phích hoặc Long Dương Chi Hảo hoặc Đoạn Tụ Chi Hảo. Đây là hai cố sự về đồng tính luyến ái nổi tiếng của Trung Quốc. Hủ chắc cũng biết cố sự này cả rồi, còn ai chưa bít thì google dùm Tiêu nha~ hảo lười ah~ )

Ở nông thôn giá trị tồn tại của nó là. . . . . . .cũng không phải là chuyện được ủng hộ nhiệt liệt nhưng cũng không quá mức dè bĩu. . . . .Con người chất phác, bụng dạ cũng không nhạy cảm đến nỗi cảm thấy gã thanh niên ở cùng nhau có chỗ mập mờ. Bọn họ từng an tĩnh chung sống cũng không có nửa điểm lời ra tiếng vào. Thân là học sinh loại ưu cậu nhận được sự khen ngợi từ các bạn hàng xóm, là đứa trẻ ngoan được chờ mong của các bậc phụ huynh.

Nhưng chốn đô thị lớn này, cậu chẳng là gì cả.

Ánh mắt của người nơi này nhìn bọn họ như thiết bị dò xét. Phỏng đoán bới móc việc riêng của người khác phơi bày dưới ánh mặt trời. . . . . Không, bọn họ không phải rảnh rỗi tò mò xem nhà đông dài hay nhà tây ngắn. Mà là ôm mục đích không thể cho ai biết. . . . . .Tựa như u linh trong bóng tối. . . .  .Cậu không nhịn được đánh một cái rùng mình.

"Mục đích của chúng là gì?"

"Chị năm không nói cho anh biết. Cũng không có nhiều toan tính mới. Đơn giản chỉ là dọa dẫm, tống tiền. Hoặc đối thủ khó xơi nào đó của ba. Không trực tiếp tìm tới anh, về sau có một loại khả năng lớn hơn. Ba hình như là người đứng đầu về công nghiệp hay xây dựng thành phố gì đó? Có lẽ là muốn từ trên tay ba lấy được chỗ tốt. Mặc kệ bọn chúng chụp thế nào. Cũng đâu chụp được chúng ta ân ái hay hôn môi. Hai thanh niên đi mua sắm nào có ảnh hưởng đến ai. Yên tâm, ba có thể ngồi vào vị trí hiện tại đương nhiên đủ năng lực xử lý chút việc nhỏ này."

"Nói dễ quá nhỉ." Trâu Thanh Hà không cho là đúng. Đương nhiên cũng có khả năng không xảy ra chuyện gì lớn. Đàn ông cùng nhau đi mua sắm quả thật không phải chuyện gì sai trái. Nhớ rõ cũng không có động tác đặc biệt thân mật gì khi ở bên ngoài.

Thư ký của Liễu Thừa Bỉnh gọi điện đến, anh ta đang ở bên dưới chờ đưa Thanh Hà đến trường học.

Liễu Hạ Khê không theo cậu đến trường, anh muốn đến Thạch gia trang gặp cha.

Trâu Thanh Hà không có tâm tình tham quan trường học. Trước khi đến Vạn Lý Trường Thành cũng từng tới một lần, tâm tình khi ấy cùng hiện tại một trời một vực.

Trường học nơi nơi đều là học sinh đi dạo.

Thủ tục tiến hành cực kỳ ngắn gọn, thư ký Hoàng là một chiến sĩ rất cừ của công ty. "Yến Viên vốn là trường cũ của anh." Anh ta từng vì mình là một phần tử của Yến Viên mà kiêu ngạo. Chỉ là việc sắp xếp ký túc xá có chút loạn, vốn không dự định nghỉ lại cậu bỗng dưng yêu cầu vào ở ký túc xá, chưa sắp xếp giường ngủ cho cậu. Chỗ trọ Yến Viên là ấn theo khoa theo chuyên ngành mà phân chia, học sinh vùng khác vốn được xếp sẵn giường, nhưng trước đó từng tư vấn cho cậu, nhận được đáp án là "Không ở", nên đã đem giường của cậu xếp cho những người khác. . . . . . Giường ngủ cũng có, nhưng phải trộn vào những khoa khác.

"Không sao cả." Sao cũng được.

Cầm mẩu giấy đã được trường phê duyệt, Trâu Thanh Hà đi thẳng đến khu ký túc xá sinh viên tìm nhân viên quản lý tạm thời sắp xếp.

Cậu không mang theo hành lý. Thoải mái đi vào trong sân trường, bị không ít sinh viên mới tưởng nhầm thành sư huynh.

Thư ký Hoàng đã được cấp trên đặc biệt dặn dò, tất nhiên giúp cậu một tay giải quyết chuyện sắp xếp giường nằm. Cậu đi rất thoải mái, do dự dừng chân trên con đường hoa nhỏ dưới lầu. Chỉ nhận ra hương thơm hoa quế thổi đến cùng phấn hoa vàng rực rỡ của hoa hòe.

"Rầm." Trâu Thanh Hà quay đầu, trên đường nhỏ lát đá, một vị tân sinh và hành lý mang theo trên người cùng nằm sấp trên mặt đất. Thùng nước, thau rửa mặt, chăn bông, cặp sách. . . . . . .Trong lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy giống như đã từng thế này, thi tốt nghiệp xong về nhà mỗi một người bạn học đều là bộ dáng như vậy. . . . . .Ngoại trừ có người nhà đến đón ra. Mà chính cậu cũng là bộ dáng thế này.

Mang theo tươi cười, cậu bước qua. Vươn tay: "Sao rồi?" Tiếng phổ thông của cậu chưa chuẩn, vẫn còn chứa khẩu âm của miền nam.

"Ôi chao." Đối phương mượn tay lấy lực, ngượng ngùng đứng lên, le lưỡi làm mặt quỷ. "Cám ơn học trưởng. Không biết là tên thiếu đạo đức nào, vứt vỏ trái cây ở đây." Khẩu âm cổ quái, nghe không ra là người vùng nào.

(Tiêu: Học trưởng là cách gọi đàn anh trong trường.)

"Tôi giúp cậu." Trâu Thanh Hà cười nói, hành lý nhiều lắm, bên này bên kia rơi khắp mặt đất.

Đối phương mừng rỡ: "Học trưởng thật sự là người tốt."

"Tiểu Trâu." Thư ký Hoàng lớn tiếng gọi cậu, Trâu Thanh Hà ngượng ngừng nói với vị bạn học này: "Không bằng cậu chờ tôi một chút nha? Cậu ở lầu mấy?"

"Lầu sáu." Vị bạn học này vẻ mặt khóc tang, méo miệng. Khuôn mặt thanh tú tôn lên đôi mắt đen láy kia đặc biệt tràn ngập trông chờ. Không ai nỡ lòng không giúp cậu ta. Trâu Thanh Hà 1m78 trước mặt Liễu Hạ Khê vẫn lùn hơn. Bất quá nếu đổi lại là vị bạn học chỉ 1m60 này liền xem như cao lớn hơn nhiều. "Chờ tôi."

Thư ký Hoàng gạt đám người vây bên ngoài ra: "Thật tốt quá. Người của khoa kinh tế vẫn còn giường nằm." Chỉ có điều còn chừa lại phòng đắt nhất, dù sao cũng là người tài trợ nên tự chủ trương quyết định luôn cho cậu.

Ký túc xá cũng không chỉ có một tòa nhà.

"Tôi đưa một người bạn học đến ký túc xá rồi về. . . . . . "Còn chưa dứt lời, đã thấy thư ký Hoàng liên tục nhìn đồng hồ trên cổ tay. "Anh bận rộn cứ về trước đi, em quá giang xe trở về là được."

"Không được đâu. Anh phải đưa em về đến nhà trước 5h." Thư ký Hoàng hơi khó xử, trong lúc này tiếp tục trì hoãn, không thu được kết quả tốt từ hai phía là anh ta đấy.

"Hôm nay không đi xem ký túc xá nữa." Trâu Thanh Hà đem tất cả tài liệu nhét vào trong túi xách. "Anh chờ em, khoảng hơn 10 phút là xong ngay." Cậu cũng không phải người bốc đồng không biết nghĩ cho thư ký Hoàng. Tại sao phải là 5h? Chẳng lẽ là mẹ của anh Liễu tới? Cậu có chút khẩn trương, nên làm thế nào. . . . . Nói chuyện với đối phương?

Tâm có chút không yên mà đi về hướng người bạn học kia đang đợi cậu. Không nói gì thêm liền giúp cậu ta cầm chăn bông trong tay. Thư ký Hoàng cùng theo cậu sang đây lại rất khó hiểu hành vi của cậu. "Tôi cũng giúp một tay." Anh ta từ trong tay người bạn học xa lạ kia cầm đi những đồ vật khác. . . .  .Thay vào đó chủ nhân của cánh tay kia lại rảnh không.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét