Phiên ngoại - Dạo bước dưới hoàng hôn (1)
Trâu Thanh Hà trong khoảng thời gian Liễu Hạ Khê đến huyện Nam Thủy giải quyết thủ tục, về ở tiểu khu Hồng Phong nhàn rỗi. Cũng chính là nhà ban đầu cậu ở lại.
Biện pháp cài đặt khóa an toàn cũng không dùng thời gian dài, một, hai hôm là được rồi.
Ý tứ của Liễu Hạ Khê muốn cậu ở lại nhà anh trai trước.
Trâu Thanh Hà không muốn, chung quy cảm thấy không được tự nhiên.
Nhà đại ca anh Liễu so với nơi này mà nói có hơi người hơn. Trong phòng có trẻ con, bảo mẫu, còn có vị tài xế, hai vệ sĩ, nhiều người mà không náo nhiệt.
Trâu Thanh Hà khó đối phó nhất chính là chị dâu của anh Liễu - Bách Thuần. Trâu Thanh Hà đối với chị ruột mình trước sau có mang tâm tình tội lỗi. Chị gái cậu là vì gia đình mới bỏ học, dựa vào sự thông minh của chị, thi đại học không khó. Thân là con trai mình không làm gì được để trong nhà giảm bớt gánh nặng, là chị hi sinh cả. Ước chừng là tác dụng của việc xa cách nên tình cảm thay đổi, kéo theo đối với chị Thuần. . . . . . . .Trâu Thanh Hà cũng bằng mọi cách chiều ý. Chị Thuần là người rất kỳ quái, thân là mẹ của một đứa con rồi, chưa từng thấy chị ấy ôm đứa nhỏ, toàn bộ đều là bảo mẫu chăm sóc. Việc này trong mắt Trâu Thanh Hà rất lạ lùng. Chị Thuần ở công ty bề bộn nhiều việc, bất quá về đến nhà cũng rất rảnh. Rảnh rỗi lại chạy vào bếp xem cậu nấu ăn. Cũng không chuyên trách nhìn thôi, chung quy thích giúp một chút chuyện vặt.
Có một lần mua mấy con cua đập (đập ở đây là đập nước á ^^) lớn về. Chỉ từng thấy cua đồng nhỏ Trâu Thanh Hà không dám tùy tiện lãng phí nguyên liệu nấu ăn giá trị không rẻ này, liền nói không biết làm. Chị Thuần cư nhiên lập tức lao ra mua mấy quyển sách dạy nấu ăn về. Vẫn cứ bắt cậu cùng làm cua đập. Gia vị không chuẩn bị đầy đủ, mùi vị vẫn bị làm hư. Có sách dạy nấu ăn này, chị Thuần liền tựa như hoa loa kèn tìm được mặt trời. La hét muốn làm hết những thứ trên sách dạy nấu ăn. Trâu Thanh Hà đau đầu nha, việc nấu ăn này cũng phải coi trọng tâm tình đó.
Anh Liễu đã rời đi hai ngày rồi, Thanh Hà rất nhớ. Thấp thỏm không giống trước kia nhớ người thân. Tính toán lộ trình của anh, chỉ sợ còn chưa tới nữa.
Trong nhà vắng lặng cũng không có gì xấu. Cậu cũng lười nấu cơm, ăn mì ăn liền là được.
Trâu Thanh Hà có đi làm, 6h chiều đúng giờ tan tầm. Cậu ngồi xe buýt trở về, mấy ngày nay cậu từ chối xe đưa đón riêng. Tuy nói giờ tan tầm trên xe buýt cực kỳ chen chúc, như vậy mới là một đám người làm việc bình thường.
Trâu Thanh Hà mê máy tính rồi, đây là quá trình học tập vô cùng khó khăn. (Máy tính khi đó không tiên tiến như hiện tại)
Chuông điện thoại reo.
Trâu Thanh Hà ngẩn ra, mấy ngày nay điện thoại vẫn duy trì im lặng.
". . . . . . Tiểu Hà. . . . . ." Trong điện thoại truyền đến thanh âm của chị gái khẽ nấc, trong lòng Trâu Thanh Hà hoảng hốt: "Xảy ra chuyện gì? Chị!"
"Em thi đậu rồi!" Trâu Thu Cúc đột nhiên lớn tiếng nói. Dọa ngược được em trai mình tâm tình cô rất khoái trá.
"Thi đậu rồi?" Thanh Hà thì thào. Trái tim thoáng cái từ treo bình thường ngã xuống cực thấp giờ lại từ cực thấp bay lên cực cao. . . . . . .Xe băng núi cậu chưa từng ngồi qua, hiện tại lại cảm nhận được rồi.
"Là Bắc Đại! Bắc Đại đó!" Từ trong điện thoại như trước có thể cảm giác được chị gái vì cậu kích động vì cậu vui sướng. "Thư thông báo đưa đến sáng nay, bạn học và các thầy cô của em đều tới. Đây là một vị sinh viên Bắc Đại duy nhất trong lịch sử huyện chúng ta đó. Anh rể em mở bốn bàn tiệc rượu mời người ta rồi. Ba cười một chút rồi lại khóc lên. Tất cả mọi người đều phấn chấn, tỉ suất nhập học của trường trung học cơ sở 6 của bọn em năm nay đứng đầu toàn huyện, có hơn hai mươi mấy người đậu trường chính quy. Tiểu Thất đậu Vũ Đại, Hằng Chí cũng đã thi đậu Hồ Đại. . . . . . ."
(Tiêu: Mấy chữ đại phía sau tên trường là đại học viết tắt á, bên Trung Quốc, người ta gọi tắt Đại Học S = S Đại)
"Thi đậu rồi. . . . . ." Trâu Thanh Hà thì thào, nghe không rõ chị đang nói gì nữa. Cậu đã thi đậu nguyện vọng 1, nước mắt thấm ướt cả khuôn mặt. Đã thi đậu rốt cuộc đã thi đậu, từ giờ trở đi cậu chính là sinh viên đại học tương lai rồi. Bao nhiêu năm gian khổ gặm sách chỉ có giờ khắc này mới có thể chân chính thả lỏng.
"Thi đậu rồi. . . . . ." Để điện thoại xuống, cậu không ngừng qua lại trong nhà.
Vui sướng là cái gì? Là hạnh phúc đầy ắp từ trong ngực tràn ra. . . . . . .
Cậu chạy lên tầng thượng, tối nay bầu trời ánh sao sáng lạn.
Cậu vươn hai tay, ngửa đầu hò hét: "Tôi rốt cuộc đã thi đậu đại học rồi!" Hô liền ba tiếng, rồi lại cảm thấy xấu hổ. Tuy nói thanh âm bị khí quyển hấp thu, người nghe được chỉ sợ sẽ cho rằng mình điên rồi. Vội vàng lui trở về bên trong.
Thế nhưng, quá vui vẻ. Tâm tình này làm thế nào cũng không áp chế được.
Trâu Thanh Hà làm chuyện rất càn rỡ, cậu chạy xuống siêu thị mua vài lon bia về.
"Thứ thật tốt." Lành lạnh kích thích cổ họng nhưng không dội tắt được tình tự vang dội.
Trâu Thanh Hà tửu lượng cũng không tốt, ba lon đã đem cậu đánh gục trên sàn phòng khách.
Liễu Hạ Khê nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, 1h33' khuya.
Rốt cuộc đã về nhà.
Hắc hắc, ngồi máy bay thật mau, Thanh Hà nhất định không ngờ mình nhanh thế đã quay về. Vì kịp chuyến bay, đồng sự cũ làm tiệc tiễn biệt anh xong đặc biệt chạy xe như bay đưa anh đến sân bay Hoàng Hoa.
Mở cửa, đèn trong phòng khách vẫn sáng, việc này trái ngược với Thanh Hàn luôn tuân thủ tiết kiệm nha!
Nằm xoài trên sàn nhà là thân thể thanh xuân của thiếu niên cùng lon bia lăn lóc. . . . . . . Liễu Hạ Khê nở nụ cười. "Đứa nhỏ này hưng phấn à."
"Anh Liễu?" Mắt say lờ đờ mông lung, dưới ngọn đèn nhu hòa, vô cùng câu nhân. Mới vừa tắm rửa ra bụng dưới Liễu Hạ Khê căng thẳng, thân thể quả nhiên là khát khao. . . . . .Anh chỉ mới cùng Thanh Hà làm chuyện ấy hai lần. . . . . . "Em thi đậu Bắc Đại rồi!" Trâu Thanh Hà vui sướng nói.
"Biết rồi." Liễu Hạ Khê cười nói, hôn xuống, giữa môi lưỡi mang theo chút mùi bia.
Trâu Thanh Hà cũng không tính là say rượu bét nhè. Hơi bia rốt cuộc yếu đi rất nhiều, khi tỉnh táo cũng không có di chứng rõ ràng.
Kỳ thật lúc triền miên cậu đã tỉnh táo lại, trong thân thể hưng phấn chờ mong được thiêu đốt ngược lại bởi vì cảm giác rõ ràng càng ngày càng mãnh liệt mà khát cầu sự tình dĩ vãng chẳng hề chờ mong. Củi khô gặp lửa đem nhã nhặn ngày thường hoàn toàn vứt bỏ.
Chuyện tình tiếp đó trẻ em không nên trao đổi, chúng ta sẽ không cần phải nói ra từng cái. Chỉ có thể nói là cá nước vui vẻ là chuyện riêng tư giữa tình nhân, đừng làm bóng đèn nhiều chuyện, chớp chớp mắt hy vọng vào cơn gió khẽ vén bức màn rình coi nùng tình mật ý bên trong.
Khi Thanh Hà tỉnh dậy đã là buổi chiều ngày hôm sau. "Nguy rồi." Quên mất phải đi làm. Cậu dồn sức giãy giụa muốn ngồi dậy, lay tỉnh Liễu Hạ Khê còn đang ngủ. "Làm sao vậy?" Liễu Hạ Khê buông cánh tay ôm cậu ra.
"Đi làm. . . . . ."
"Quên đi." Liễu Hạ Khê đánh một cái ngáp." Không bao lâu nữa sẽ khai giảng. Mấy ngày này cứ chuẩn bị tốt cho việc khai giảng không cần đến chỗ đại ca nữa. Anh cùng đơn vị bên này ước định một tuần sau chính thức làm việc. Lúc này rảnh rỗi, còn dư ra vài ngày. Anh mang em đi chơi Bắc Kinh."
Lời này cực kỳ hấp dẫn. Chuyện vướng mắc nhất trong lòng (được học lên cao) hôm nay cũng hoàn mỹ mà chiếm được đáp án: "Được." Trâu Thanh Hà vui vẻ trả lời.
"Ngủ tiếp thôi." Liễu Hạ Khê còn buồn ngủ lắm, cộng với hai ngày vội vàng trải qua lộ trình, Phần tâm ý này Trâu Thanh Hà sáng tỏ. Anh Liễu vì cậu mới gấp rút lên đường như thế.
Trâu Thanh Hà rời giường, chân như nhũn ra. Qua một lúc lâu mới chống đỡ thân thể.
Trong phòng khách mấy lon bia và hành lý của anh Liễu còn chưa thu dọn. Trâu Thanh Hà ngã vào sofa, đã đói bụng rồi, anh Liễu trở về hiển nhiên không thể ăn mì gói. Trong tủ lạnh có rất nhiều sữa bò, uống trước chút lót dạ.
Có thứ lót bụng rồi, giống như quả bóng được bơm khí lập tức có tinh thần.
Nếu không phải ánh nắng quá gay gắt, Thanh Hà muốn đi chợ xa một chút. Từng đến siêu thị mua đồ cảm giác mới lạ, vẫn cảm thấy chợ tự do thân thiết hơn, chung quy cảm thấy rau dưa thì chỗ ấy mới tươi. Siêu thị trong tiểu khu này giá cả thì mắc, chủ yếu là đồ tiện lợi.
Trên mặt anh Liễu đã nổi vài cục mụn, phải chuẩn bị chút rau cỏ hạ hỏa. Thịt vẫn nên bớt chút tốt hơn. Trong lòng Trâu Thanh Hà tính toán: Làm rong biển, đậu xanh, bí đao. Còn nữa đi ra ngoài chơi phải mang cơm nắm. Chuẩn bị vật liệu. . . . . . Chỉ có điều trời nóng sợ sẽ hư mất.
Mang theo một giỏ đầy đồ ăn, trở ra cửa, sóng nhiệt ập tới. Ánh mặt trời thật chói mắt. Bàn tay che lên trước mắt, ngày này đi ra ngoài chơi chỉ sợ sẽ bị giày vò đó nha.
Về đến nhà, anh Liễu đã rời giường, đang trong phòng khách thu dọn hành lý. Đồ đạc của anh đơn giản, không có gì nhiều để sắp xếp. Cười đem thư thông báo của trường đại học đặt trước mặt cậu: "Đây, anh đem về cho em." Tay Trâu Thanh Hà có chút mồ hôi, không nhận. Liễu Hạ Khê chỉ cho cậu nhìn một chút rồi thu về. "Hộ khẩu của em anh sẽ chuyển về chung với anh."
"Ý?" Trâu Thanh Hà không hiểu.
"Đại học có thể đem hộ khẩu gốc của học sinh chuyển tới hộ khẩu tập thể của trường. Có thư thông báo của đại học thì có thể chuyển. Chờ qua bốn năm sẽ đem hộ khẩu của em chuyển đến cùng anh." Ý tứ của Liễu Hạ Khê rất đơn giản, sau này Thanh Hà chính là người nhà của anh. Suy cho cùng các cơ quan tương thông với nhau, Lý Quả vừa được cử đến phòng hộ tịch liền lập tức cho chuyển ra, chuyện chỉ vài phút.
Trong lòng Trâu Thanh Hà vui vẻ, việc này chứng tỏ cậu từ nay về sau là dân thủ đô rồi?
"Mấy người bạn của em đưa thư cho em, còn có một quyển lưu bút." Loại đồ vật này, Liễu Hạ Khê cảm thấy rất thú vị, một quyển nhật ký trên đều có viết một câu cổ vũ của các bạn học cả lớp ký tên của mình. . . . . . .Tại sao khi anh đi học chưa từng có thứ này?
"Chờ lát nữa nhìn xem." Trâu Thanh Hà vui tươi hớn hở, trước phải lấp đầy miếu ngũ tạng đã. (Tiêu: Miếu Ngũ Tạng là chỉ lục phủ ngũ tạng = bao tử đó :D)
Sắc mặt Trâu Thanh Hà đột nhiên cứng lại, cậu nghĩ tới một chuyện: Học phí!
Tình hình trong nhà cậu biết. . . . . .Lại nhờ nhà anh rể ứng sao? Trong lòng khổ sở. Liễu Hạ Khê nhìn cậu đột nhiên suy sụp mặt buồn xo, hiển nhiên biết thằng bé này nghĩ tới vấn đề tiền nong. "Anh với người nhà em đã nói chuyện, anh của anh sẽ tài trợ em học."
"Ý?" Việc này?
"Không phải danh nghĩa cá nhân, là kế hoạch bồi dưỡng nhân tài của công ty trước kia. Đương nhiên, em vừa tốt nghiệp phải đến công ty làm việc, sau này từ trong tiền lương công tác khấu trừ học phí và tiền sách vở. Anh của anh chính là gian thương, chỉ có anh ấy chiếm tiện nghi. Anh ấy sẽ ký hợp đồng với em, em phải nhìn kỹ hiệp ước, đừng để bị lừa."
Loại sự tình này. . . . . . .Hiển nhiên là tốt. Ngay cả công việc sau này đều đã có sắp đặt.
Không thấy Trâu Thanh Hà có bao nhiêu vui vẻ với tin tức này, Liễu Hạ Khê trái lại ngẩn ra. Thằng bé này đang nghĩ thế nào? "Mấy ngày nữa rồi hãy nói, học phí này anh cũng có khả năng chi trả." Chính là kiêng kỵ lòng tự tôn của cậu, Liễu Hạ Khê mới nói do đại ca ra mặt chi trả học phí.
Trong lòng Trâu Thanh Hà rốt cuộc nghĩ thế nào? Kỳ thật, cậu cái gì cũng không nghĩ, chỉ là có chút vui không nổi. "Như vậy rất tốt." Cậu xấu hổ sờ đầu mình, cười nói. "Tóc phải chỉnh lý nữa. Cứ như vậy đi." Loại chuyện tốt này tìm được ở đâu đây. . . . . .
Đứa nhỏ này. . . . . . .
Liễu Hạ Khê duỗi cánh tay kéo cậu vào trong lòng: "Em cứ yên tâm dựa vào anh đi."
Trâu Thanh Hà đỏ mặt.
"Muốn đi đâu chơi?" Liễu Hạ Khê ăn no ợ một cái. Những thứ ở huyện Nam Thủy, anh liền đem sách vở đóng gói gửi qua bưu điện. Những thứ khác đều giao cho vợ chồng Lý Quả xử lý. Người nhà nọ xem anh như ân nhân mà chiêu đãi, nếu biết mình lừa gạt con trai người ta chỉ sợ sẽ lấy dao tới chém mất.
"Bên ngoài ánh mặt trời rất mạnh." Lười biếng, không muốn di chuyển.
"Ngốc, mặt trời cũng có lúc xuống núi."
"Hắc hắc." Trong bụng sau khi nhồi thức ăn vào, tâm tính trẻ tuổi đem những chuyện hao phí vứt sang một bên, vẫn là đắm chìm trong sung sướng đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng thi lên đại học. "Em muốn đi Vạn Lý Trường Thành. Chưa đến Trường Thành không phải hảo hán!" Đây chính là niềm kiêu hãnh của dân tộc Trung Hoa, không đi là không được đâu.
Còn tưởng rằng trạm thứ nhất cậu muốn đi chính là xem trường học Bắc Đại. Mùa này Trường Thành kỳ thật không có gì để xem, nếu là tháng mười cuối thu trái lại màu sắc rất đẹp. . . . . .Những nơi ở Bắc Kinh có thể đi còn nhiều nữa. Vả lại Trường Thành là danh từ rất mơ hồ, từ đầu đi tới cuối mất vài ngày cũng chưa hết.
"Mùa hè mặt trời lặn lúc hoàng hôn, đương nhiên là dọc theo phố Trường An tản bộ qua quảng trường Thiên An Môn, Cố Cung, Cảnh Sơn, Bắc Hải . . . . . ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét