Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Như là những hạt mưa lạc lối

Thế giới bảy tỷ người, có thể vì vô tình mà chạm phải nhau đã là nhân duyên...

***

1.

Những ngày cuối cùng của một mùa nắng dài thườn thượt lặng lẽ ra đi mang theo tất cả lấp lánh, ấm áp và trả lại cái sắc xám ão não của những vệt mây khuất sau khung cửa. Tán lá xanh sẫm lay động trong gió ướp đầy khoảng không hương thơm tươi mát, ẩm mềm.

Những ngày này, tôi thường lười biếng nằm lặng yên nghe tiếng mưa âm vang nơi gác mái, hít hà chật căng lồng ngực mùi đất trộn lẫn hơi nước len chặt cánh mũi. Giấc ngủ thường bị ngắt quãng bởi tiếng lanh canh của chiếc chuông gió nhỏ đung đưa khe khẽ.

Mùa mưa.

Thời gian của những hiền lành và dịu dàng của ký ức tràn về... xao xác những rung động nhỏ nhặt nhất trên từng ngón tay duỗi dài đơn độc và trong từng hơi thở miên man khẽ khàng....



Tối mất ngủ, tôi bắt đầu lên mạng tìm kiếm một người xa lạ nói chuyện.

Chính trong cái nơi thường xuyên nảy sinh những ngờ vực về sự thật và tin tưởng nhiều đến mức trở thành một điều bình thường lại thấy bản thân nhẹ nhõm nhất. Có thể đóng vai người này, vào vai người kia, hoặc đơn giản là chính mình, ngồi tâm sự những nhỏ nhặt ẩn giấu. Lúc chán chường có thể lặng lẽ biến mất không vết tích, không băn khoăn.

***

Đầu tháng Sáu, tôi gặp anh trên mạng.

Ngay lập tức, có cảm tình về sự chân thật không giấu giếm, một cuộc sống phóng khoáng luôn bị chi phối bởi cảm xúc mà trong mắt nhiều người bị cho là khác thường. Tôi lại thích những đối tượng như vậy, không ngần ngại bộc lộ khiếm khuyết của bản thân.

Vì trên đời này có gì là hoàn hảo, có gì là tuyệt đối?

Chẳng thà là méo mó, xô lệch vẫn hơn trăm vòng tròn đều đặn như nhau...

Anh nói từ ngày ra trường đã đổi việc rất nhiều lần, máy tính, quảng cáo, bảo hiểm, kiến trúc... hầu như đều có chút kinh nghiệm nhưng tất cả đều không gây hứng thú. Bắt đầu và kết thúc một ngày trong đống giấy tờ, buộc bản thân mỉm cười với mấy câu chuyện nhạt thếch xung quanh, chứng kiến sự ganh ghét, ích kỷ những con người được gọi tên " đồng nghiệp" khéo léo che giấu, làm việc gì cũng phải căng thẳng nhìn mặt sếp để lương cuối tháng còn nguyên vẹn. Cuộc sống như vậy, dẫu lương có cao đến mấy nhưng có gì tốt?

Vì vậy, hiện tại đã bỏ việc. Làm nhân viên trong một quán coffee, mỗi ngày nhìn ngắm nụ cười thỏa mãn của từng người khách khi bước ra cửa, không phán xét bất kì ai, lại được đắm chìm trong những giai điệu dịu dàng của Secret Garden, nào Silent Speaks, Sarabande, Searching for the past, Sleepsong... Có thời gian rảnh để đọc sách, xem phim, suy nghĩ, mộng mơ, dùng số tiền ít ỏi kiếm được thỏa mãn sở thích của bản thân, dù không nhiều, nhưng nhẹ nhõm...

Tôi hỏi: "Vậy tương lai thế nào?"

"Sống thật thà."

Chính vì câu trả lời này mà đồng ý gặp nhau không cần đến nửa giây đắn đo.

Thế giới bảy tỷ người, có thể vì vô tình mà chạm phải nhau đã là nhân duyên...



2.

Cuộc sống đã quá chừng rối rắm, nên nếu được, hãy để tình yêu đơn giản một chút...

Anh có một người bạn gái, quen được bốn năm, là bạn thời Đại học. Một cô gái xinh đẹp, lanh lợi, nói cười luôn miệng. Sau khi tốt nghiệp, nhanh chóng được đề bạt lên làm trưởng phòng kinh doanh trong một công ty marketing nổi tiếng trong thành phố.

Đều đặn, các buổi tối cuối tuần, họ đều gặp nhau. Xem phim, ăn tối, uống coffee, nắm tay, ôm, hôn, tiễn nhau về, làm những việc mà các cặp đôi khác thường làm. Như một thói quen.

Thỉnh thoảng, họ lại cãi nhau. Cô muốn anh vào làm ở những công ty lớn, thăng tiến trong sự nghiệp, nếu may mắn còn có thể tu nghiệp ở nước ngoài. Anh thường im lặng nhường nhịn những lúc như vậy.

Đối với một người con gái thông minh, giỏi giang, có nhiều mục tiêu như cô, mong muốn đối phương được như vậy là điều đương nhiên. Mang lại sự ổn định, yên ổn không phải là mong ước của mọi cô gái đối với bạn trai mình hay sao?

Anh nói với tôi, cô ấy tuy quan trọng, nhưng anh lại không muốn buộc mình làm những việc bản thân không thích.

Đôi lúc, tôi thấy lạ. Có những cô gái tìm thấy niềm vui khi sử dụng mỹ phẩm của L'Oreal, đầm Mango duyên dáng, tay lủng lẳng chiếc Hermès, chân khua lộp cộp đôi Jimmy Choo... Nhưng đối với mối tình đẹp đẽ từ thời đi học, đối với chàng trai dịu dàng bên cạnh, lại không thấy chút ấm áp.

Suy cho cùng, thì cô gái đó vốn dĩ không có lỗi. Đối với một người luôn không bằng lòng với những gì đã có, thì bao nhiêu là đủ đầy?

Đó là tình yêu sao, anh?

Cuộc sống đã quá chừng rối rắm, nên hãy để tình yêu đơn giản một chút. Đừng phức tạp mọi thứ...

Cứ như vậy, mùa mưa năm đó lặng lẽ trôi bằng việc ngồi bên cửa sổ, sưởi ấm đôi tay bằng tách coffee sữa nghi ngút khói, mắt dõi theo những vệt nước chảy dài trên kính và đếm bóng ô đủ màu sắc vội vã lướt trên phố. Một chiếc cupcake chocolate xinh xắn, ngọt ngào. Những giai điệu da diết đến thắt lòng ôm siết nỗi cô đơn giấu chặt nơi vai gầy run rẩy chờ được khoác thêm áo. Và quen biết một chàng trai với nụ cười mỏng manh như sương đã có người yêu...



3. Với anh, em có phải là người lạ?

Tôi nghĩ rằng mình nên bắt đầu từ bỏ thói quen uống coffee quá nhiều. Không hẳn là nghiện mà đã dần trở thành một thói quen. Cái chất đắng đọng lại trên đầu lưỡi ấy như mê hoặc tôi, đổ đầy cảm giác ấm áp mỗi lúc cô độc nằm trong căn hộ nhỏ một mình lắng nghe tiếng chuông gió đung đưa nhè nhẹ trong không trung. Rồi lại bắt đầu quen với việc để mi mắt khép ngoan vào lúc trời tờ mờ sáng.

Những thói quen không tốt nối tiếp nhau như những toa xe lửa cũ kỹ dài dằng dặc. Thật không dễ dàng gì có thể từ bỏ.

Những lúc rảnh, tôi thường đến "Lạc" vào buổi chiều để có thể lặng ngắm khuôn mặt anh sáng bừng, chăm chú nâng niu từng tách coffee cho khách. Sau đó, lại cùng nhau đi bộ về, hít thở không khí trong lành ban đêm và cái tĩnh mịch hiếm hoi, nói những câu chuyện không đầu không cuối

Đó là khoảng thời gian bình lặng. Khi bầu trời sáng trong từ từ chuyển sang đêm đen ấm áp và an yên. Những cửa tiệm sáng đèn lấp lánh sang trọng. Những cặp đôi tay trong tay hạnh phúc, nói cười luôn miệng.

Khoảnh khắc đó, sự biến đổi đó luôn mang theo phong vị ngọt lành, phảng phất chút hạnh phúc an ủi thị giác.

Thỉnh thoảng, chúng tôi thường đến một tiệm bán đĩa nhỏ, cũ kỹ, nằm trong góc một con hẻm. Trong thời đại mà con người ta có thể dễ dàng nghe một bản nhạc chỉ bằng một cái click chuột, những chiếc CD dần trở nên xa lạ. Có thể vì thế mà khá vắng khách

Tiệm không lớn, những kệ đĩa xếp sát nhau chỉ chừa lại lối đi nhỏ xíu. Phấn lớn ở đây là rock. Bốn bức tường dán đầy những tấm poster của những tay rocker xăm trổ những hình thù kỳ quái, mặc trên mình những chiếc áo thun đen. Tôi không biết nhiều về thế giới đó.

Không sao. Âm nhạc rất bao dung, nó dung nạp tất cả, bất kể là chuyên nghiệp, sành sõi hay ngoại đạo. Chỉ cần em cảm nhận nó bằng trái tim...

Sao lại là rock?

Nó cuồng nhiệt, hoang dã. Nhưng khi em cô độc, bất an, nó là liều thuốc chữa trị hiệu quả nhất. Giống như việc em tìm đến một người xa lạ tâm sự, không cần để tâm đến bất cứ điều gì vì người ta chẳng biết em là ai, đến từ đâu, cuộc sống thế nào...Rock hỗn loạn nhưng là nơi trú ẩn an toàn nhất.

Với anh, em có phải là người lạ?

Im lặng.

Tôi lặng ngắm khuôn mặt góc cạnh thường trực nét suy tư của người con trai đứng cạnh mình. Đôi mắt phẳng lặng, miên man chất buồn, dường như không gì có thể tác động đến. Cho dù có kiên nhẫn bao nhiêu, tôi cũng chẳng thể đọc được tâm tư chất chồng nhưng lại được che giấu kỹ lưỡng đến hoàn hảo.

Vị trí của tôi trong đáy mắt đó là gì, không thể biết được. Nỗi bất an dâng lên như sóng tràn bờ...



4. Càng muốn thấu hiểu lại càng không thể hiểu thấu...

Sài Gòn bắt đầu những ngày mưa ảo não và dài thườn thượt...

Nhưng tôi vẫn yêu những ngày sũng nước đó dù nó luôn kéo tâm trạng tôi trượt dài trong những nỗi buồn mang mác không tên. Từng giọt trong veo rơi rơi theo một nhịp điệu đều đặn làm lòng lùng chùng dịu dàng. Ngày lúc nào cũng dài lê thê. Đủ cho tôi nằm suy nghĩ về mọi thứ.

To tát cỡ ước mơ của bản thân, năm 30 tuổi đã có thể lấy một ông chồng và hai đứa con chưa.Nhưng cũng có lúc nhỏ nhặt kiểu hôm nay nên nấu cơm hay ra ngoài ăn tối.

Tôi đã luôn đi qua những ngày mưa như thế, yêu mưa như thế...

Mưa...

Luôn có sức mạnh thần kỳ trong việc xoa dịu những suy tư, bất ổn chất chồng, khiến tất cả trở nên dễ chịu một cách lạ lùng...

Tôi vẫn nhớ một chiều mây xám trĩu nặng bầu trời, anh chia tay bạn gái. Khuôn mặt vẫn không có lấy một nét buồn, sắc lạnh như tượng.

Chia tay rồi sẽ tốt cho cô ấy...

Thế nào là tốt?

Cho cô ấy cơ hội tìm một người đàn ông yêu hết lòng. Phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu vẫn luôn cần một bờ vai tựa vào.

Anh không phải sao?

Không.

Vậy tại sao lại tự cắt tay mình sâu đến vậy, sao lại hủy hoại bản thân mình?

Để thấy đau... thấy mình biết đau...

Chúng tôi cứ thế ngồi rất lâu trên bậc cầu thang cũ kỹ dài ngoằn dẫn đến căn hộ nhỏ của anh trong khu chung cư.

Bóng tối.

Và im lặng...

Tôi lấy trong túi chiếc khăn tay nhỏ cột chặt vết thương trên những ngón tay dài xanh xao. Có lúc càng gần bao nhiêu lại càng thấy cô đơn. Càng muốn thấu hiểu lại càng không thể hiểu thấu...

Anh rút một điếu thuốc nhẹ nhàng đặt trên môi, những vòng khói run rẩy trong không trung, giữa gió lạnh và hơi đất ẩm ướt.

Sao anh lại hút thuốc?

Cần lý do sao?

Mọi thứ trên đời này đều có lý do, như ăn vì đói, uống nước vì khát, không phải sao?

Chỉ là... trước giờ chưa từng có ai hỏi...

Bất giác, anh tựa đầu vào vai tôi. Tôi khẽ xoay người, vuốt nhẹ mái tóc ướt mưa của ngừoi đàn ông ngồi cạnh mình.

Anh muốn tìm ấp áp sưởi ấm lòng mình, nó lạnh lẽo lắm... căn hộ một người... cuộc sống... bản thân... tâm hồn... những đêm dài... tất cả đều lạnh lẽo...

Giây phút đó, tôi thấy tim mình thắt lại, chặt đến nỗi tưởng chừng nghẹt thở. Từng giọt, từng giọt nơi khóe mắt cứ rơi, rơi mãi không ngừng, mặn chát và đắng ngắt...



5. Tình yêu, có lẽ chân thành thôi chưa đủ...

Đã 6 tháng tôi không gặp anh. Nói chính xác hơn, tôi lẩn tránh anh, chối bỏ sự thật mà mình chứng kiến và chôn lấp tình yêu, hy vọng và tất cả ảo tưởng mình từng xây dựng. Tôi đã tự huyễn hoặc với chính mình suốt quãng thời gian qua, rồi sẽ có một ngày anh nhận ra những tình cảm tôi dành cho anh.

Nhưng rồi tất cả vỡ tan, như sóng tràn bờ, không vết tích lưu lại. Tất cả hiển hiện rõ ràng như một vết khắc vào buổi chiều hôm đó.

Khi tôi đến căn hộ của anh và vô tình lật giở một quyển sách cũ. Tấm hình rơi tuột xuống nền gạch lạnh. Là anh, cùng với một chàng trai nữa, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười trong veo, ánh nhìn hiền lành. Chỉ duy nhất dòng chữ nghiêng nghiêng phía sau "My love... forever".

Trái tim tôi đông cứng. Mọi thứ bỗng chốc rơi vỡ loảng xoảng...

Anh cầm cốc nước từ sau bếp bước lên. Đôi mắt đầy thảng thốt và bối rối. Giây phút ấy tưởng dài mà hóa ra chỉ trong một tích tắc. Không còn gì cả. Tôi gào lên như một con ngốc.

Tất cả chỉ là dối trá đúng không? Rời bỏ công việc, gia đình, co mình lại, lấy bạn gái ra làm lá chắn. Sống thật thà. Anh dựng nên mọi thứ và rồi tưởng rằng mình có thể yên ổn ở đó cả đời sao. Tất cả những gì tốt đẹp tôi từng dành cho anh...

Tôi đã không thể thốt lên một lời nào. Đôi vai anh run rẩy, ánh nhìn gìm chặt xuống sàn nhà. Ngay cả đối diện với tôi, anh cũng không gom đủ can đảm. Trái tim tôi đã thắt lại, đau đớn đến vô cùng. Tôi chạy như bay, sượt qua anh, bàn chân đạp phải một mảnh vỡ nhỏ từ cốc nước trôi tuột khỏi tay anh, một giọt nước đậu trên khóe mắt, rồi trượt dài....

Sau đó, tôi đã ở lì trên căn gác gỗ suốt một tháng trời. Mọi năng lượng bên trong dường như biến mất sạch sẽ. Không còn gì cả. Đau quá.

Có lẽ tôi nên ngừng yêu anh và để cho trái tim mình được nghỉ ngơi. Những hạt nắng con con đậu trên mái rồi nhẹ nhàng di chuyển như đang tham gia vào trò chơi trốn tìm. Tôi cứ thế nhìn trừng trừng lên trần nhà, nước mắt rơi mãi.

Niềm tin. Sự chân thành. Con người. Tình yêu. Tuổi trẻ. Cuộc sống. Đến cuối cùng, thì điều gì là quan trọng nhất? Khi chúng ta cứ mãi bận rộn với những niềm riêng, đi trên đường, gặp nhau, nở một nụ cười và rồi cất những bất ổn vào tận sâu thằm. Không một phút nghỉ ngơi. Không một phút để tâm trí dừng lại. Cất giấu. Gặm nhấm. Và tự mình khoét vết thương sâu thêm. Nỗi cô đơn và những giọt nước mắt. Có lẽ chỉ có chúng mới thấu suốt được cho những tâm hồn thành phố vốn dĩ rất mỏng mảnh...

Rồi mưa cũng ngớt dần.

Một mùa mưa đã đi qua.



Sau cơn mưa, trời lại sáng. Tôi bắt tay vào dọn dẹp bộn bề nặng trĩu trong lòng. Tập yêu bản thân mình, tập thể dục vào buổi sáng, ăn uống đầy đủ, đúng giờ, có một công việc đủ để thời gian bớt dài...

Tình yêu, có lẽ chân thành thôi chưa đủ. Vẫn luôn cần mạnh mẽ, để con người ta bước tiếp sau đó với một trái tim đủ đầy lạc quan.

6.

Mỗi một cuộc tình đi qua, cho dù tiêu tốn bao nhiêu nước mắt, vẫn luôn để lại trong tim ít nhiều ấm áp....

Violet cách nhà tôi không xa. Đó là một tiệm hoa nhỏ với không gian luôn rộng mở, trang trí đơn giản những hình vẽ mấy chiếc lá xanh mướt chênh chao trên bốn bức tường trắng tinh. Khách đến đây, phần lớn là quen biết. Những bác trung niên, đóng thùng lịch sự, tóc muối tiêu, đến mua hoa kỷ niệm ngày cưới, hạnh phúc phảng phất sau nếp chân chim hiền lành nơi khóe mắt. Những chàng trai trẻ háo hức với những bông hồng đỏ thắm dành tặng người yêu.

Thật yên bình khi có thể làm việc ở đây. Một không gian khác và cuộc sống khác. Chân thật và gần gũi. Dù cuộc sống có nhọc nhằn đến đâu, khi đến Violet, tôi luôn tìm được cho mình những niềm vui dung dị, khiến trái tim an lành nhiều phần.

Một ngày bầu trời xanh thăm thẳm, anh đến tìm tôi.

Chúng tôi mua hai cốc coffee, ngồi trên một quảng trường lộng gió đầy những người trẻ qua lại nói cười. Nắng thật ấm và gió mát lành.

"Anh đã làm gì những ngày qua?"

"Anh bỏ việc, nằm nhà và suy nghĩ về những gì em nói."

Anh đã nói với tôi rất nhiều, về mọi thứ, thừa nhận mình là một kẻ hèn nhát. Chính vì sự hèn nhát đó mà người mình yêu nhất chết. Sự ra đi đó dày vò anh mỗi ngày, từng phút, từng giây, chưa bao giờ trái tim thanh thản. Khi anh nhìn thấy người yêu quyết định "come out", sống thật với giới tính của mình và tình yêu của họ, mọi thứ bỗng chốc thay đổi hoàn toàn.

Dĩ nhiên, anh hoàn toàn lường trước được sự chống đối của gia đình hay những ánh nhìn khinh rẻ của bạn bè và mọi người xung quanh nhưng sự thật bao giờ cũng trần trụi và đau đớn hơn rất nhiều. Anh đã quay lưng, đã trốn chạy, đã bỏ mặc người đã tin tưởng mình hết lòng. Lựa chọn im lặng, làm một thằng con trai ngoan ngoãn trong gia đình, có một cô bạn gái làm lá chắn. Để rồi, sau tất cả, người đó ra đi, mãi mãi...

Tôi khẽ khàng nắm chặt bàn tay đang run rẩy của người ngồi cạnh bên.



"Nhưng anh đã gặp em, cách em sống, suy nghĩ, như một nhánh cỏ dại làm anh thấy xấu hổ. Anh đã chia tay bạn gái và nói thật nó làm anh thanh thản đôi chút. Anh biết tình cảm em dành cho anh, nhưng..."

Anh quay ngang, nhìn thẳng vào đôi mắt tôi:

"Anh là gay."

Tôi quàng tay qua ôm vai anh, nở một nụ cười an nhiên nhất trong nhiều tháng qua.

Em nghĩ cho đến bây giờ em vẫn còn yêu anh. Rất nhiều. Nhưng tình yêu ấy trong em lúc này dịu dàng và yên lành đi rất nhiều. Khi anh can đảm nói mọi thứ với em. Ít nhất tình cảm của em dành cho một người là xứng đáng. Em không cần biết ai nói gì, trong mắt người khác thế nào, đối với em, anh mãi là người đàn ông mạnh mẽ nhất.

Một giọt nước nóng hổi bất giác đậu trên vai tôi.

Sài Gòn vẫn như thế. Đi qua những ngày mưa rồi sẽ là nắng vàng rực rỡ và cái chộn rộn của thành phố nhiệt đới quanh năm lèn chặt nóng ẩm. Đi một vòng lớn cũng đến lúc nên dừng lại nghỉ ngơi và hít thở. Nỗi cô đơn, nước mắt, mất mát và tan vỡ... Đến cuối cùng vẫn nên được sẻ chia, dù chỉ với một người. Sống chân thành và mạnh mẽ. Đến bây giờ, tôi nghĩ rằng, không phải chỉ tình yêu mới cần như thế.

Chúng tôi tạm biệt nhau.

Rất lâu sau đó, tôi và anh hầu như không liên lạc gì nhiều. Tôi vẫn sống cuộc sống của mình, tự tìm thấy niềm vui khi biết hài lòng với những thứ nhỏ nhặt mình đang có.

Những ngày cuối cùng của năm, tôi nhận được một bức thư không ghi địa chỉ người gửi.

"Anh đang ở một thành phố xa lạ, bắt đầu lại mọi thứ và đang đợi gia đình dần chấp nhận sự thật. Anh đã tìm được tình yêu của mình và hạnh phúc. Lúc này đây, mọi thứ có lúc cũng không dễ dàng gì, nhưng mỗi khi nhớ đến ngày hôm đó, khi em ôm anh và nói anh là người đàn ông mạnh mẽ nhất bằng tất cả hy vọng và chân thành, anh lại mỉm cười và cố gắng vượt qua những khó khăn.

Anh, cho dù không thể yêu em, nhưng trong trái tim mình, em luôn luôn ở đó. Cảm ơn em rất nhiều."

Kèm theo đó là một bức ảnh, là anh với mái tóc cắt ngắn gọn gàng, tai phải lấp lánh một chiếc khuyên gắn hạt đá nhỏ sáng lấp lánh. Bên cạnh là một chàng trai người nước ngoài với những đường nét đáng mến trên gương mặt. Cả hai đều mỉm cười hạnh phúc, dười ánh nắng lấp lánh và bầu trời xanh thăm thẳm xa xa. Dòng chữ nghiêng nghiêng đơn giản " My love" thân quen ngày nào nhưng được viết bằng màu mực xanh tươi tắn, sáng ánh áng hy vọng.

Tôi mỉm cười, ngước nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống.

Thật ra, mỗi một cuộc tình đi qua, cho dù tiêu tốn bao nhiêu nước mắt, vẫn luôn để lại trong tim ít nhiều ấm áp....

Thùy Vi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét