Nhưng rồi một ngày Hải nói với cô lời chia tay trong khi đám cưới của anh và cô chỉ còn hai tháng nữa là diễn ra.
***
Lan và Hải đã có một thời yêu nhau rất sâu sắc. Ai cũng nói họ là Kim Đồng – Ngọc Nữ. Lan làm việc cho một công ty nước ngoài còn Hải là giảng viên đại học. Cả hai đã từng mơ ước về một mái ấm, có vợ có chồng và có cả những đứa con. Lan trẻ trung xinh đẹp lại giỏi giang, nhiều anh chàng trồng cây si mà cô không để ý bởi đơn giản cả trái tim cô đã dành trọn cho Hải.
Nhưng rồi một ngày Hải nói với cô lời chia tay trong khi đám cưới của anh và cô chỉ còn hai tháng nữa là diễn ra. Cô mất phương hướng, nước mắt là thứ duy nhất bên cô lúc này. Cô không hiểu sao anh lại bỏ cô. Một tuần sau, cô nhận được thiệp cưới của anh. Cô dâu là một người hoàn toàn xa lạ. Cô gào thét, điên cuồng và bất lực.
Rồi cô hóa điên. Gia đình đưa cô vào bệnh viện tâm thần.
***
Nam là bác sĩ trẻ mới chuyển về bệnh viện này công tác. Anh không hẳn đẹp trai nhưng rất có duyên, anh chiếm được cảm tình của các bác sĩ khác và tạo được sự an tâm cho gia đình bệnh nhân. Anh quan tâm tới bệnh nhân như thể họ đều là người thân của anh vậy.
Anh đã gặp rất nhiều cô gái đẹp, cả ngoài đời và trong bệnh viện nhưng anh chưa thực sự thấy yêu ai. Anh gặp Lan trong một buổi chiều muộn khi gia đình đưa cô vào đây. Ánh mắt cô làm anh xao xuyến. Lan đẹp, thực sự rất đẹp nhưng ánh mắt đượm buồn, đôi mắt ấy lúc nào cũng ươn ướt như vẻ yếu đuối lắm.
Qua gia đình anh biết được lí do cô vào đây, anh đã xin trưởng khoa để anh là người trực tiếp chữa trị cho cô. Anh thấy xót thương cho người con gái đó.
- Anh là chú rể sao lại mặc bộ đồ trắng toát như thế, khó coi quá.
- Ừ rồi để anh thay bộ khác.
Hầu như ngày nào họ cũng nói với nhau như vậy. Phải rồi, cô là một người điên, làm sao cô có thể phân biệt được ai là bác sĩ, ai là chồng chưa cưới của mình. Cô thơ thơ thẩn thẩn vừa khóc xong đã lại cười.
- Này anh, anh thấy tôi có xinh đẹp không?
- Ừ cô xinh lắm – Anh đáp.
- Tôi sắp là cô dâu đấy, không xinh đẹp sao được.
Anh cười, cô thường hay hỏi anh những câu như thế, đôi khi anh lại trở thành chú rể bất đắc dĩ của cô. Anh chẳng buồn vì anh biết nỗi đau trong cô quá lớn, nhiều khi anh tự hỏi tại sao người đàn ông kia lại có thể bỏ rơi một cô gái tuyệt vời đến thế, rồi anh tự trả lời "âu cũng là duyên phận". Nếu anh ta không bỏ rơi cô thì chắc gì anh đã gặp được cô.
Một buổi chiều nọ khi đã đến giờ uống thuốc mà vẫn không thấy cô đâu, anh cuống cuồng và sợ hãi đi tìm cô, anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện. Tìm mãi, tìm mãi. Anh thấy cô đang ngủ ngon lành giữa bãi cỏ. Anh ngắm cô ngủ, bình yên đến lạ.
Từ khi vào đây có đêm nào cô không phải dùng đến thuốc ngủ đâu. Một làn gió thoảng qua làm cô khẽ rùng mình tỉnh giấc. Ánh mắt ngơ ngác của cô nhìn anh. Ánh mắt ấy lần đầu tiên gặp đã khiến anh xao xuyến. Bất chợt cô đỏ mặt, cô hỏi anh:
- Anh là ai, và tôi đang ở đâu?
- Cô đang ở bệnh viện tâm thầm và tôi là bác sĩ trực tiếp điều trị cho cô.
- Bệnh viện tâm thần? Anh không đùa chứ, tôi ở đây bao lâu rồi?
- Ba tháng có lẻ - anh bình tĩnh đáp.
Kí ức trong cô ùa về. Cô ôm mặt khóc. Anh đến bên để đầu cô tựa vào vai mình. Cô khóc ngon lành trên vai anh như một đứa trẻ.
- Cô cứ khóc đi, khóc xong hãy kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra với cô được chứ?
Khi đã thôi khóc, cô ngờ vực hỏi
- Tại sao anh muốn nghe chuyện của tôi?
- Vì tôi muốn giúp cô.
Cô chẳng biết anh sẽ giúp được cô điều gì hay cũng chỉ thương cảm cho cô như những người khác, nhưng không hiểu sao cô lại muốn kể cho anh nghe, cô nhận ra rằng anh là người thứ hai sau Hải cho cô mượn bờ vai để khóc.
- Ngày ấy tôi là một con bé dân quê lên Hà Nội học. Xa lạ và bỡ ngỡ. Chúng tôi cùng xóm trọ, anh ấy đã giúp tôi trong lúc tôi khó khăn, bên tôi trong những lúc tôi nhớ nhà, an ủi động viên tôi khi tôi bị điểm kém. Tôi và anh ấy bên nhau và chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay.
- Cô rất yêu anh ấy đúng không?
- Vâng, anh ấy là mối tình đầu của tôi. Bao kỉ niệm thời sinh viên đều gắn liền với anh ấy. Chúng tôi đã sắp làm đám cưới. Nhưng tôi lại là một cô dâu bị bỏ rơi trước đám cưới của mình.
Nói đến đây cô cười lớn và chỉ thẳng vào mặt anh:
- Lũ đàn ông các anh ai cũng như ai, phụ nữ chúng tôi như món đồ chơi của đàn ông các anh vậy. Thích thì đòi cho bằng được, khi chán rồi thì vứt đi không thương tiếc.
Cô lại gào thét. Anh đau đớn nhìn cô.
Cô được đưa về phòng điều trị. Anh càng rối bời. Lúc cô kể chuyện cho anh nghe rõ ràng cô rất tỉnh táo, nhưng sau đó lại rơi vào tình trạng không kiểm soát được hành vi của mình. Đêm đó anh thức trắng suy nghĩ về cô, về bệnh tình của cô.
Từ khi gặp cô thời gian anh ở lại bệnh viện nhiều hơn, anh tận dụng hết những gì đã học và tất cả kinh nghiệm của mình để chữa trị cho cô, hi vọng một ngày kia cô khỏi bệnh để anh chính thức có thể theo đuổi cô. Nhưng việc đó đâu phải dễ vì nỗi đau trong cô quá lớn, lớn đến nỗi nó cào xé tâm can cô, khiến cô thành ra thế này. Anh dằn vặt đau đớn trong tình cảm của mình. Làm sao anh có thể giúp cô trở về với cuộc sống thực tại, làm sao anh có thể bước vào trái tim cô khi mà nỗi ám ảnh về quá khứ vẫn cứ bám riết lấy cô?
Anh liên hệ với thầy của mình trong trường đại học, anh tìm tất cả tài liệu về những bệnh nhân giống cô, về các phương pháp chữa trị. Thời gian đó anh gầy đi trông thấy, anh áp dụng những phương pháp anh tìm tòi được cho cô. Cô vẫn lúc mê lúc tỉnh. Nhưng anh không bỏ cuộc. Anh tin rằng với các phương pháp khoa học hiện đại cô sẽ khỏi bệnh, anh tin rằng với trái tim yêu thương của mình anh sẽ giúp cô lấy lại niềm tin vào cuộc sống, giúp cô mở lòng một lần nữa.
Chính những niềm tin ấy đã tiếp thêm động lực cho anh tiếp tục công việc của mình. Ngày qua ngày anh kiên trì chữa trị cho cô bằng tất cả sự tận tụy và bằng tất cả tình yêu anh dành cho cô. Cô mỉm cười nhiều hơn với anh, cô thay thế vị trí người kể chuyện mà trước đây thường là anh kể cho cô nghe. Những ngày chữa trị cho cô anh nhận ra rằng cô là người có trái tim ấm áp yêu thương. Cô thích mưa và cô cũng yêu nắng. Cô yêu mùi hoa sữa nồng nàn đặc quyện, cô thích đạp xe qua từng góc phố nhỏ của Hà Nội.
Cô dần dần tỉnh. Những cơn phát bệnh ít dần, cô không còn thơ thơ thẩn thẩn như những ngày đầu. Một năm sau bệnh cô khỏi hẳn. Gia đình đến đón cô trong niềm hạnh phúc vỡ òa. Họ cảm ơn anh. Anh nhìn bóng cô khuất dần lòng đầy tiếc nuối. Anh vẫn chưa kịp nói với cô rằng anh yêu cô mà.
Sau khi cô xuất viện, anh không có bất cứ liên lạc nào với cô. Anh chỉ còn những tấm ảnh chụp lén cô trong lúc cô vui đùa.
Ba tháng sau...
Một buổi sáng anh đang cho bệnh nhân uống thuốc, một tiếng nói thật nhẹ vang lên sau lưng anh:
- Bác sĩ Nam, em gặp anh một chút được không?
Là Lan, chính là Lan. Giọng nói ấy bao nhiêu lâu rồi anh chưa được nghe. Anh đã nhớ cô đến quay quắt nhưng anh không đi tìm cô.
Họ ngồi trên bãi cỏ trong khuân viên bệnh viện, bãi cỏ trước kia họ vẫn thường ngồi hàng giờ bên nhau để kể chuyện cho nhau nghe. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, Lan đẹp như một thiên thần.
- Cuộc sống của em thế nào, ổn cả chứ? – Anh mở lời.
- Vâng, em ổn cả. Em đã đi làm trở lại. Em cũng đã gặp lại anh ấy. Gia đình anh ấy rất hạnh phúc, họ đã có đứa con rất kháu khỉnh.
- Em buồn chứ?
- Không anh à, chuyện đó đã là quá khứ rồi. Sau thời gian ở đây và khi trở về cuộc sống hiện tại em mới biết rằng trái tim em đã quên bóng hình anh ấy, em đã có những phút giây rất ấm áp bên người khác. Anh ấy đã giúp em vượt qua tất cả và đó mới là người đàn ông mà em bao lâu nay em kiếm tìm. Em nợ anh ấy nhiều lắm. Và em cũng yêu anh ấy nhiều nữa.
Một phút lặng thinh giữa hai người. Lan hỏi:
- Anh có muốn nói điều gì với em không?
Bối rối một hồi lâu anh khẽ khàng:
- Anh yêu em.
Nam hôn nhẹ lên trán cô. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, bình yên như trong anh lúc này.
Aren Dương
***
Lan và Hải đã có một thời yêu nhau rất sâu sắc. Ai cũng nói họ là Kim Đồng – Ngọc Nữ. Lan làm việc cho một công ty nước ngoài còn Hải là giảng viên đại học. Cả hai đã từng mơ ước về một mái ấm, có vợ có chồng và có cả những đứa con. Lan trẻ trung xinh đẹp lại giỏi giang, nhiều anh chàng trồng cây si mà cô không để ý bởi đơn giản cả trái tim cô đã dành trọn cho Hải.
Nhưng rồi một ngày Hải nói với cô lời chia tay trong khi đám cưới của anh và cô chỉ còn hai tháng nữa là diễn ra. Cô mất phương hướng, nước mắt là thứ duy nhất bên cô lúc này. Cô không hiểu sao anh lại bỏ cô. Một tuần sau, cô nhận được thiệp cưới của anh. Cô dâu là một người hoàn toàn xa lạ. Cô gào thét, điên cuồng và bất lực.
Rồi cô hóa điên. Gia đình đưa cô vào bệnh viện tâm thần.
***
Nam là bác sĩ trẻ mới chuyển về bệnh viện này công tác. Anh không hẳn đẹp trai nhưng rất có duyên, anh chiếm được cảm tình của các bác sĩ khác và tạo được sự an tâm cho gia đình bệnh nhân. Anh quan tâm tới bệnh nhân như thể họ đều là người thân của anh vậy.
Anh đã gặp rất nhiều cô gái đẹp, cả ngoài đời và trong bệnh viện nhưng anh chưa thực sự thấy yêu ai. Anh gặp Lan trong một buổi chiều muộn khi gia đình đưa cô vào đây. Ánh mắt cô làm anh xao xuyến. Lan đẹp, thực sự rất đẹp nhưng ánh mắt đượm buồn, đôi mắt ấy lúc nào cũng ươn ướt như vẻ yếu đuối lắm.
Qua gia đình anh biết được lí do cô vào đây, anh đã xin trưởng khoa để anh là người trực tiếp chữa trị cho cô. Anh thấy xót thương cho người con gái đó.
- Anh là chú rể sao lại mặc bộ đồ trắng toát như thế, khó coi quá.
- Ừ rồi để anh thay bộ khác.
Hầu như ngày nào họ cũng nói với nhau như vậy. Phải rồi, cô là một người điên, làm sao cô có thể phân biệt được ai là bác sĩ, ai là chồng chưa cưới của mình. Cô thơ thơ thẩn thẩn vừa khóc xong đã lại cười.
- Này anh, anh thấy tôi có xinh đẹp không?
- Ừ cô xinh lắm – Anh đáp.
- Tôi sắp là cô dâu đấy, không xinh đẹp sao được.
Anh cười, cô thường hay hỏi anh những câu như thế, đôi khi anh lại trở thành chú rể bất đắc dĩ của cô. Anh chẳng buồn vì anh biết nỗi đau trong cô quá lớn, nhiều khi anh tự hỏi tại sao người đàn ông kia lại có thể bỏ rơi một cô gái tuyệt vời đến thế, rồi anh tự trả lời "âu cũng là duyên phận". Nếu anh ta không bỏ rơi cô thì chắc gì anh đã gặp được cô.
Một buổi chiều nọ khi đã đến giờ uống thuốc mà vẫn không thấy cô đâu, anh cuống cuồng và sợ hãi đi tìm cô, anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện. Tìm mãi, tìm mãi. Anh thấy cô đang ngủ ngon lành giữa bãi cỏ. Anh ngắm cô ngủ, bình yên đến lạ.
Từ khi vào đây có đêm nào cô không phải dùng đến thuốc ngủ đâu. Một làn gió thoảng qua làm cô khẽ rùng mình tỉnh giấc. Ánh mắt ngơ ngác của cô nhìn anh. Ánh mắt ấy lần đầu tiên gặp đã khiến anh xao xuyến. Bất chợt cô đỏ mặt, cô hỏi anh:
- Anh là ai, và tôi đang ở đâu?
- Cô đang ở bệnh viện tâm thầm và tôi là bác sĩ trực tiếp điều trị cho cô.
- Bệnh viện tâm thần? Anh không đùa chứ, tôi ở đây bao lâu rồi?
- Ba tháng có lẻ - anh bình tĩnh đáp.
Kí ức trong cô ùa về. Cô ôm mặt khóc. Anh đến bên để đầu cô tựa vào vai mình. Cô khóc ngon lành trên vai anh như một đứa trẻ.
- Cô cứ khóc đi, khóc xong hãy kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra với cô được chứ?
Khi đã thôi khóc, cô ngờ vực hỏi
- Tại sao anh muốn nghe chuyện của tôi?
- Vì tôi muốn giúp cô.
Cô chẳng biết anh sẽ giúp được cô điều gì hay cũng chỉ thương cảm cho cô như những người khác, nhưng không hiểu sao cô lại muốn kể cho anh nghe, cô nhận ra rằng anh là người thứ hai sau Hải cho cô mượn bờ vai để khóc.
- Ngày ấy tôi là một con bé dân quê lên Hà Nội học. Xa lạ và bỡ ngỡ. Chúng tôi cùng xóm trọ, anh ấy đã giúp tôi trong lúc tôi khó khăn, bên tôi trong những lúc tôi nhớ nhà, an ủi động viên tôi khi tôi bị điểm kém. Tôi và anh ấy bên nhau và chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay.
- Cô rất yêu anh ấy đúng không?
- Vâng, anh ấy là mối tình đầu của tôi. Bao kỉ niệm thời sinh viên đều gắn liền với anh ấy. Chúng tôi đã sắp làm đám cưới. Nhưng tôi lại là một cô dâu bị bỏ rơi trước đám cưới của mình.
Nói đến đây cô cười lớn và chỉ thẳng vào mặt anh:
- Lũ đàn ông các anh ai cũng như ai, phụ nữ chúng tôi như món đồ chơi của đàn ông các anh vậy. Thích thì đòi cho bằng được, khi chán rồi thì vứt đi không thương tiếc.
Cô lại gào thét. Anh đau đớn nhìn cô.
Cô được đưa về phòng điều trị. Anh càng rối bời. Lúc cô kể chuyện cho anh nghe rõ ràng cô rất tỉnh táo, nhưng sau đó lại rơi vào tình trạng không kiểm soát được hành vi của mình. Đêm đó anh thức trắng suy nghĩ về cô, về bệnh tình của cô.
Từ khi gặp cô thời gian anh ở lại bệnh viện nhiều hơn, anh tận dụng hết những gì đã học và tất cả kinh nghiệm của mình để chữa trị cho cô, hi vọng một ngày kia cô khỏi bệnh để anh chính thức có thể theo đuổi cô. Nhưng việc đó đâu phải dễ vì nỗi đau trong cô quá lớn, lớn đến nỗi nó cào xé tâm can cô, khiến cô thành ra thế này. Anh dằn vặt đau đớn trong tình cảm của mình. Làm sao anh có thể giúp cô trở về với cuộc sống thực tại, làm sao anh có thể bước vào trái tim cô khi mà nỗi ám ảnh về quá khứ vẫn cứ bám riết lấy cô?
Anh liên hệ với thầy của mình trong trường đại học, anh tìm tất cả tài liệu về những bệnh nhân giống cô, về các phương pháp chữa trị. Thời gian đó anh gầy đi trông thấy, anh áp dụng những phương pháp anh tìm tòi được cho cô. Cô vẫn lúc mê lúc tỉnh. Nhưng anh không bỏ cuộc. Anh tin rằng với các phương pháp khoa học hiện đại cô sẽ khỏi bệnh, anh tin rằng với trái tim yêu thương của mình anh sẽ giúp cô lấy lại niềm tin vào cuộc sống, giúp cô mở lòng một lần nữa.
Chính những niềm tin ấy đã tiếp thêm động lực cho anh tiếp tục công việc của mình. Ngày qua ngày anh kiên trì chữa trị cho cô bằng tất cả sự tận tụy và bằng tất cả tình yêu anh dành cho cô. Cô mỉm cười nhiều hơn với anh, cô thay thế vị trí người kể chuyện mà trước đây thường là anh kể cho cô nghe. Những ngày chữa trị cho cô anh nhận ra rằng cô là người có trái tim ấm áp yêu thương. Cô thích mưa và cô cũng yêu nắng. Cô yêu mùi hoa sữa nồng nàn đặc quyện, cô thích đạp xe qua từng góc phố nhỏ của Hà Nội.
Cô dần dần tỉnh. Những cơn phát bệnh ít dần, cô không còn thơ thơ thẩn thẩn như những ngày đầu. Một năm sau bệnh cô khỏi hẳn. Gia đình đến đón cô trong niềm hạnh phúc vỡ òa. Họ cảm ơn anh. Anh nhìn bóng cô khuất dần lòng đầy tiếc nuối. Anh vẫn chưa kịp nói với cô rằng anh yêu cô mà.
Sau khi cô xuất viện, anh không có bất cứ liên lạc nào với cô. Anh chỉ còn những tấm ảnh chụp lén cô trong lúc cô vui đùa.
Ba tháng sau...
Một buổi sáng anh đang cho bệnh nhân uống thuốc, một tiếng nói thật nhẹ vang lên sau lưng anh:
- Bác sĩ Nam, em gặp anh một chút được không?
Là Lan, chính là Lan. Giọng nói ấy bao nhiêu lâu rồi anh chưa được nghe. Anh đã nhớ cô đến quay quắt nhưng anh không đi tìm cô.
Họ ngồi trên bãi cỏ trong khuân viên bệnh viện, bãi cỏ trước kia họ vẫn thường ngồi hàng giờ bên nhau để kể chuyện cho nhau nghe. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, Lan đẹp như một thiên thần.
- Cuộc sống của em thế nào, ổn cả chứ? – Anh mở lời.
- Vâng, em ổn cả. Em đã đi làm trở lại. Em cũng đã gặp lại anh ấy. Gia đình anh ấy rất hạnh phúc, họ đã có đứa con rất kháu khỉnh.
- Em buồn chứ?
- Không anh à, chuyện đó đã là quá khứ rồi. Sau thời gian ở đây và khi trở về cuộc sống hiện tại em mới biết rằng trái tim em đã quên bóng hình anh ấy, em đã có những phút giây rất ấm áp bên người khác. Anh ấy đã giúp em vượt qua tất cả và đó mới là người đàn ông mà em bao lâu nay em kiếm tìm. Em nợ anh ấy nhiều lắm. Và em cũng yêu anh ấy nhiều nữa.
Một phút lặng thinh giữa hai người. Lan hỏi:
- Anh có muốn nói điều gì với em không?
Bối rối một hồi lâu anh khẽ khàng:
- Anh yêu em.
Nam hôn nhẹ lên trán cô. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, bình yên như trong anh lúc này.
Aren Dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét