Người đời vẫn thường gọi họ là: les (lesbian - đồng tính luyến ái nữ). Thực tế, họ cũng giống như bao người phụ nữ khác: xinh đẹp, học hành giỏi giang, thậm chí rất duyên dáng và thành đạt.
Nhưng vì nhiều lý do, nhiều sự tác động, họ trở thành khác biệt so với mọi người, mà điều khác biệt cơ bản là họ chỉ có tình cảm, tình yêu với những người cùng giới. Chính vì thế, không ít người xem họ là giới thứ 3 trong xã hội, có người lại cho họ là những người mắc những “bệnh quái dị” …
Một lần trót dại, biết mình là les
Sinh năm 1985 tại Quảng Ninh, học hết phổ thông, Hà thi vào trường Cao đẳng du lịch với mong ước sẽ trở thành một hướng dẫn viên du lịch. Năm thứ 3 làm sinh viên, vừa là để kiếm thêm tiền chi tiêu, vừa để phục vụ cho việc thực tập nghiệp vụ hướng dẫn du lịch được học ở trường vào thực tế, Hà đã xin làm hướng dẫn viên cho một công ty du lịch. Gia đình và người yêu cô đều tán thành. Do trình độ ngoại ngữ (tiếng Hàn) của cô khá tốt, nên cô thường hướng dẫn các tour cho người Hàn Quốc.
Trong số những người khách cô quen, cô thường giữ liên lạc với một người khách đến từ Seoul. Cô gái gốc Hàn tên Nam Keem này tỏ ra có cảm tình đặc biệt với Hà. Hai người thường xuyên điện thoại nói chuyện với nhau và mỗi lần Nam Keem sang Việt Nam công tác, Nam Keem lại tổ chức những chuyến đi thăm quan mà chỉ có hai người.
Hà giữ vai trò người hướng dẫn, còn mọi chi phí đều do Nam Keem chi trả. Không những chỉ đi du lịch hay ăn uống, Nam Keem còn thường xuyên mua cho Hà những món quà rất đẹp và đắt tiền. Tưởng rằng đó là tình cảm trong sáng giữa những người bạn gái tâm giao, nhưng sau khi Nam Keem chuyển công tác hẳn sang Việt Nam, mọi chuyện đã đổi khác. Nam Keem mời Hà cùng chuyển về ở với mình cho đỡ tốn kém và đỡ buồn. Hà nhận lời ngay vì thực sự cô rất quý Nam Keem.
Đêm đầu tiên chuyển đến ở cùng Nam Keem, Hà biết cuộc đời mình đã thay đổi. Nam Keem đã ngỏ lời yêu Hà và cầu xin Hà đừng bỏ rơi cô. Hà đã không đủ lý trí để khước từ những lời van xin của Nam Keem. Và họ đã có quan hệ thân xác với nhau.
Sau lần đầu ấy với Nam Keem, Hà thấy trong người có nhiều biến chuyển khác thường không sao lý giải được. Cảm giác nhớ nhung và khao khát gần gũi Nam Keem luôn choáng ngợp trong cô. Cô không thích gần gũi với những người khác giới, kể cả người yêu cũ của cô. Những chuyến về thăm nhà và những lần gặp gỡ với người từ đó thưa dần, thay vào đó là thời gian cô và Nam Keem cùng tận hưởng những giây phút quấn quýt bên nhau. Và Hà bắt đầu cuộc sống của một les từ đó.
Gia đình - cái nôi sinh ra Les
Khác với trường hợp của Hà, trường hợp của Minh lại khác. Vì lo làm ăn, bố mẹ sinh Minh khi đã đứng tuổi. Cả bố và mẹ Minh đều mong sẽ sinh được một cậu quý tử để nối dõi. Chính vì thế, có thể nói, Minh sinh ra ngoài sự mong muốn của gia đình.
Lần đầu tiên cô thấy lo lắng và quan tâm tới một người như vậy sau 22 năm qua, lần đầu tiên cô không thể chịu đựng được khi không được gặp Nhiên dù chỉ là một ngày. Còn Nhiên, sau cái ngày bị xỉu trong siêu thị, cô vô cùng biết ơn người đã đưa cô về tận nhà, lại thường xuyên đến nhà thăm nom, săn sóc cho cô, cho nên cũng thường xuyên đến nhà Minh chơi. Cho đến một ngày, bố mẹ hai bên như chết đứng khi hai cô con gái của họ xin phép bố mẹ cho ra ở riêng vì “chúng con yêu nhau lâu rồi, chúng con không thể sống thiếu nhau”.
Mọi sự ngăn cản của bố mẹ không làm cho hai cô gái thay đổi ý kiến. Họ chỉ còn biết khóc lóc suốt ngày và tránh né tất cả những người bà con vì sợ rằng mọi chuyện vỡ lở thì không biết giấu mặt vào đâu. Bố mẹ Minh luôn dằn vặt, trách móc mình vì đã không giáo dục Minh đúng với giới tính tự nhiên của cô. Nhưng họ chưa kịp bình tâm với sự kiện đột ngột của hai cô con gái, thì lại bị hai cô làm cho xốc khi họ tuyên bố chia tay bởi: “Chúng con không hợp nhau, con đã có người yêu khác”. Những tưởng con cái đã bình tâm suy nghĩ lại, ai ngờ, người yêu mới của Minh lại cũng là một cô gái bằng tuổi Minh, một cô gái 6 phần nữ, 4 phần nam.
Nhưng để bù đắp vào niềm hy vọng không thành, bố Minh chăm chút cho con gái giống như hình tượng một cậu con trai mà ông mong muốn. Từ trang phục đến cách ăn nói, cách sống của Minh đều bị “nam hoá” từ khi cô còn nhỏ. Khi đã trở thành một thiếu nữ 18, đôi mươi, cô vẫn mang phong cách sống đó. Rồi một ngày Minh gặp Nhiên, đứa con gái yếu ớt đến mức độ xỉu ngay trong vòng tay của cô khi không chịu được đám người ồn ào trong siêu thị.
Chắc hẳn cả Minh và Hà đều không muốn mình rơi vào tình cảnh như họ đã, đang sống. Họ cũng là những con người, cũng có những nhu cầu của riêng họ. Điều đáng trách là họ đã không đủ nghị lực, không dùng lý trí của mình để vượt lên những đam mê xác thịt. Họ đã thoả mãn những nhu cầu thể xác của mình mà không nghĩ đến những nỗi đau mà bậc làm cha làm mẹ phải gánh chịu, những ánh mắt khinh miệt mà người đời dành cho họ. Thậm chí không ít người trong số họ đã tự đẩy mình vào cuộc sống của “giới thứ 3”, trong khi họ có tâm sinh lý hoàn toàn bình thường. Họ coi đó là “mốt”, là cách chơi sành điệu mà chỉ dân “chịu chơi”mới có gan chơi.
Tải phim sex loạn luân miễn phí cho điện thoại,xem phim sex online, xem ảnh sex, đọc truyện sex, truyện tranh sex
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen les hihhihehe. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen les hihhihehe. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014
tâm sự buồn của một les
Khi quyết định ngồi viết những dòng này, tôi đã không có nhiều thời gian để suy nghĩ mà thực sự tôi cũng không muốn nghĩ nhiều.
Chỉ đơn giản, tôi muốn được nói ra với một ai đó tất cả những tâm sự u uất, chất chứa trong lòng từ bấy lâu nay. Tôi thực sự đã khóc quá nhiều rồi, đã tự sỉ vả, ghê tởm mình quá nhiều rồi nhưng cuối cùng, tôi vẫn trượt dài, trượt dài trong lối sống sa đọa đó đấy thôi. Tôi chán nản và tuyệt vọng lắm rồi.
Nếu có thể được, tôi ước mình mãi mãi ở lứa tuổi ấu thơ để mãi mãi không nhận ra sự khác biệt quá lớn giữa bản thân và những người bạn gái đồng trang lứa khác. Nhìn bên ngoài, tôi không khác gì những cô gái khác và thậm chí còn được đánh giá là xinh xắn và có phần cá tính hơn những người bạn cùng lứa tuổi. Thế nhưng, không một ai, ngay cả bố mẹ tôi biết được một bí mật động trời mà tôi đã âm thầm giấu kín trong hơn một chục năm qua. Tôi là một người đồng tính.
Từ ngày còn nhỏ, tôi đã lờ mờ thấy mình có điều gì đó khác biệt với các bạn nữ khác nhưng lúc đó tôi thực sự không biết gọi tên nó là gì. Chỉ đến khi bước vào lứa tuổi dậy thì, tôi mới ý thức được sự khủng khiếp của những lệch lạc mình đang phải gánh chịu. Trong khi các bạn gái khác đã bắt đầu hẹn hò với những cậu con trai trong trường thì tôi chỉ thích gần gũi các bạn nữ. Tôi đã gần như phát điên lên khi thấy tình cảm mình dành cho người bạn gái thân hình như không còn đơn thuần là tình bạn mà đó còn là một thứ tình cảm tha thiết, nồng nàn và mãnh liệt như tình yêu trai gái. Tôi thích cô bạn đó đến mức gần như không kiểm soát nổi mình. Ăn, ngủ, học bài... tôi đều nhớ đến cô ấy. Tôi mơ đến cô ấy hàng đêm với những giấc mơ kì dị và quái đản.
Sự nồng nhiệt quá mức của tôi khiến người bạn cảm thấy sự bất ổn và lặng lẽ tránh xa. Tôi biết điều đó và cố gắng ngăn mình lại gần cô bạn đó nhưng trái tim tôi thì như cấu xé, tan nát khi tình cảm của cô bạn đó dành cho tôi ngày càng trở nên nhạt nhẽo và xa lạ. Thứ tình cảm quái đản và trái tự nhiên đó đã buộc tôi phải đối mặt với một sự thật rằng tôi sẽ không thể sống bình thường được nữa, tôi sẽ vĩnh viễn không thể là một cô gái bình thường được nữa, bởi vì tôi quá khác biệt, bởi vì tôi nghĩ tôi là một thứ bỏ đi, một thứ quái thai dị dạng của xã hội.
Trước mặt mọi người, tôi vẫn sinh hoạt, học hành và sau này khi đã ra trường thì đi làm như bình thường nhưng đời sống về đêm của tôi thì giàn giụa những nước mắt của sự đau đớn và tự ghê tởm chính mình. Sau tình yêu đơn phương với người bạn gái từ hồi còn phổ thông, tôi cũng đã có quan hệ với không ít những cô gái có hoàn cảnh giống mình. Đơn giản chỉ là để thấy mình không phải là kẻ lạc loài.
Tôi đã 27 tuổi, vì gia đình vẫn nghĩ tôi là một đứa con gái bình thường nên bố mẹ liên tục giục tôi lấy chồng. Tôi thường xuyên phải viện ra đủ mọi lý do để trì hoãn những buổi gặp mặt một người đàn ông nào đó do các bà bạn mẹ tôi mai mối.
Cả một năm, tôi thấy sợ ngày mà người ta gọi là Lễ Tình nhân hơn cả. Trong khi thiên hạ nô nức dành cho nhau những món quà lãng mạn, những bó hoa tươi thắm và tặng cho nhau những cử chỉ lứa đôi thật nồng nàn thì tôi chỉ lặng lẽ đối diện với cái bóng của chính mình trong đêm, thấm thía nỗi cô đơn và đau khổ không ai có thể thấu hiểu. Những ngày này, tôi cũng bị mẹ giục giã chuyện chồng con nhiều hơn hết.
Để trốn tránh và che mắt gia đình, đã mấy mùa Valentine qua, tôi đã phải vờ hẹn hò với những người đàn ông xa lạ. Tôi không thích nhưng vẫn phải đi chơi với họ, cười nói đong đưa với họ như những cô gái thực sự. Trong một lần đi chơi đêm Valentine, tôi đã suýt nữa bị một gã bạn trai hờ hãm hiếp. Đó thực sự là một trong những kí ức khủng khiếp mà tôi muốn quên đi.
Thời gian gần đây, tôi lại vướng vào tình cảm với một người đồng nghiệp là cùng cơ quan. Đó là một cô bé kém tôi 3 tuổi, mới ra trường và rất đáng yêu. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã như bị cô bé đó hút hồn, từ ánh mắt, nụ cười, dáng đi... đều rất ám ảnh. Những tình cảm nồng nhiệt với cô bạn thời phổ thông như sống lại trong tôi. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác đó. Tôi thấy mình đã yêu cô bé đó thực sự và luôn muốn được gần gũi, chăm sóc cho cô bé. Nhưng trái tim tôi gần như bị bóp nghẹt khi biết em đã có bạn trai từ hai năm nay rồi.
Cô bé đó mới đi làm, còn nhiều bỡ ngỡ mà được đàn chị như tôi nhiệt tình giúp đỡ nên rất cảm kích, có chuyện gì cũng kể cho tôi biết kể cả chuyện giận dỗi với bạn trai. Tôi đã nói với em những điều không tốt về bạn trai của em (vì tôi muốn em bỏ anh ta) nhưng rồi lại tự dày vò, sỉ vả mình về điều đó. Đi trên phố, nhìn những đôi tình nhân xúng xính áo quần, mua tặng cho nhau những món quà tuyệt vời trong ngày Valentine, tôi cũng ước mình được giống họ, được mua cho người mình yêu những món quà ý nghĩa và lãng mạn. Nhưng tôi biết em sẽ ghê tởm thế nào khi biết sự thật về tôi. Tôi gần như phát điên khi nghĩ đến một kết cục tương tự như ngày xưa, em giống như cô bạn tôi cũng sẽ xa lánh và nhìn tôi như một kẻ bệnh hoạn, dị đời.
Tôi cảm thấy mọi sự đã bế tắc quá rồi. Tôi ước gì mình chưa từng được sinh ra trong cõi đời này với một thân thể tàn tạ, dị đời như thế này...
(Theo Phununet)
Việt Báo (Theo_24h)
Chỉ đơn giản, tôi muốn được nói ra với một ai đó tất cả những tâm sự u uất, chất chứa trong lòng từ bấy lâu nay. Tôi thực sự đã khóc quá nhiều rồi, đã tự sỉ vả, ghê tởm mình quá nhiều rồi nhưng cuối cùng, tôi vẫn trượt dài, trượt dài trong lối sống sa đọa đó đấy thôi. Tôi chán nản và tuyệt vọng lắm rồi.
Nếu có thể được, tôi ước mình mãi mãi ở lứa tuổi ấu thơ để mãi mãi không nhận ra sự khác biệt quá lớn giữa bản thân và những người bạn gái đồng trang lứa khác. Nhìn bên ngoài, tôi không khác gì những cô gái khác và thậm chí còn được đánh giá là xinh xắn và có phần cá tính hơn những người bạn cùng lứa tuổi. Thế nhưng, không một ai, ngay cả bố mẹ tôi biết được một bí mật động trời mà tôi đã âm thầm giấu kín trong hơn một chục năm qua. Tôi là một người đồng tính.
Từ ngày còn nhỏ, tôi đã lờ mờ thấy mình có điều gì đó khác biệt với các bạn nữ khác nhưng lúc đó tôi thực sự không biết gọi tên nó là gì. Chỉ đến khi bước vào lứa tuổi dậy thì, tôi mới ý thức được sự khủng khiếp của những lệch lạc mình đang phải gánh chịu. Trong khi các bạn gái khác đã bắt đầu hẹn hò với những cậu con trai trong trường thì tôi chỉ thích gần gũi các bạn nữ. Tôi đã gần như phát điên lên khi thấy tình cảm mình dành cho người bạn gái thân hình như không còn đơn thuần là tình bạn mà đó còn là một thứ tình cảm tha thiết, nồng nàn và mãnh liệt như tình yêu trai gái. Tôi thích cô bạn đó đến mức gần như không kiểm soát nổi mình. Ăn, ngủ, học bài... tôi đều nhớ đến cô ấy. Tôi mơ đến cô ấy hàng đêm với những giấc mơ kì dị và quái đản.
Sự nồng nhiệt quá mức của tôi khiến người bạn cảm thấy sự bất ổn và lặng lẽ tránh xa. Tôi biết điều đó và cố gắng ngăn mình lại gần cô bạn đó nhưng trái tim tôi thì như cấu xé, tan nát khi tình cảm của cô bạn đó dành cho tôi ngày càng trở nên nhạt nhẽo và xa lạ. Thứ tình cảm quái đản và trái tự nhiên đó đã buộc tôi phải đối mặt với một sự thật rằng tôi sẽ không thể sống bình thường được nữa, tôi sẽ vĩnh viễn không thể là một cô gái bình thường được nữa, bởi vì tôi quá khác biệt, bởi vì tôi nghĩ tôi là một thứ bỏ đi, một thứ quái thai dị dạng của xã hội.
Trước mặt mọi người, tôi vẫn sinh hoạt, học hành và sau này khi đã ra trường thì đi làm như bình thường nhưng đời sống về đêm của tôi thì giàn giụa những nước mắt của sự đau đớn và tự ghê tởm chính mình. Sau tình yêu đơn phương với người bạn gái từ hồi còn phổ thông, tôi cũng đã có quan hệ với không ít những cô gái có hoàn cảnh giống mình. Đơn giản chỉ là để thấy mình không phải là kẻ lạc loài.
Tôi đã 27 tuổi, vì gia đình vẫn nghĩ tôi là một đứa con gái bình thường nên bố mẹ liên tục giục tôi lấy chồng. Tôi thường xuyên phải viện ra đủ mọi lý do để trì hoãn những buổi gặp mặt một người đàn ông nào đó do các bà bạn mẹ tôi mai mối.
Cả một năm, tôi thấy sợ ngày mà người ta gọi là Lễ Tình nhân hơn cả. Trong khi thiên hạ nô nức dành cho nhau những món quà lãng mạn, những bó hoa tươi thắm và tặng cho nhau những cử chỉ lứa đôi thật nồng nàn thì tôi chỉ lặng lẽ đối diện với cái bóng của chính mình trong đêm, thấm thía nỗi cô đơn và đau khổ không ai có thể thấu hiểu. Những ngày này, tôi cũng bị mẹ giục giã chuyện chồng con nhiều hơn hết.
Để trốn tránh và che mắt gia đình, đã mấy mùa Valentine qua, tôi đã phải vờ hẹn hò với những người đàn ông xa lạ. Tôi không thích nhưng vẫn phải đi chơi với họ, cười nói đong đưa với họ như những cô gái thực sự. Trong một lần đi chơi đêm Valentine, tôi đã suýt nữa bị một gã bạn trai hờ hãm hiếp. Đó thực sự là một trong những kí ức khủng khiếp mà tôi muốn quên đi.
Thời gian gần đây, tôi lại vướng vào tình cảm với một người đồng nghiệp là cùng cơ quan. Đó là một cô bé kém tôi 3 tuổi, mới ra trường và rất đáng yêu. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã như bị cô bé đó hút hồn, từ ánh mắt, nụ cười, dáng đi... đều rất ám ảnh. Những tình cảm nồng nhiệt với cô bạn thời phổ thông như sống lại trong tôi. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác đó. Tôi thấy mình đã yêu cô bé đó thực sự và luôn muốn được gần gũi, chăm sóc cho cô bé. Nhưng trái tim tôi gần như bị bóp nghẹt khi biết em đã có bạn trai từ hai năm nay rồi.
Cô bé đó mới đi làm, còn nhiều bỡ ngỡ mà được đàn chị như tôi nhiệt tình giúp đỡ nên rất cảm kích, có chuyện gì cũng kể cho tôi biết kể cả chuyện giận dỗi với bạn trai. Tôi đã nói với em những điều không tốt về bạn trai của em (vì tôi muốn em bỏ anh ta) nhưng rồi lại tự dày vò, sỉ vả mình về điều đó. Đi trên phố, nhìn những đôi tình nhân xúng xính áo quần, mua tặng cho nhau những món quà tuyệt vời trong ngày Valentine, tôi cũng ước mình được giống họ, được mua cho người mình yêu những món quà ý nghĩa và lãng mạn. Nhưng tôi biết em sẽ ghê tởm thế nào khi biết sự thật về tôi. Tôi gần như phát điên khi nghĩ đến một kết cục tương tự như ngày xưa, em giống như cô bạn tôi cũng sẽ xa lánh và nhìn tôi như một kẻ bệnh hoạn, dị đời.
Tôi cảm thấy mọi sự đã bế tắc quá rồi. Tôi ước gì mình chưa từng được sinh ra trong cõi đời này với một thân thể tàn tạ, dị đời như thế này...
(Theo Phununet)
Việt Báo (Theo_24h)
Tôi là les? hay chỉ là ngộ nhận
Tôi cực ghét phải tiếp xúc với con trai, nhưng lại rất thích gần gũi con gái. Cứ nhìn thấy mấy đứa bạn gái xinh đẹp, tôi chỉ muốn lao đến ôm chầm chúng nó ngay lập tức.
Tôi sinh ra trong gia đình 4 anh em, chỉ mình tôi là con gái. Từ bé tôi đã quen chơi với anh em trai, cộng thêm mấy đứa hàng xóm cũng là con trai, tôi chẳng bao giờ thiếu người chơi cùng.
Tôi chơi đủ trò, nào đánh quay, đá bóng, bắn bi, câu cá, thả diều, đào dế, còn trò búp bê, thêu thùa, tôi chưa bao giờ đụng tới. Cho đến khi lên cấp 3, tôi mới bắt đầu phát triển vòng một và có nguyệt san, cũng từ lúc đó tôi nhận ra tâm lí mình có vấn đề.
Nhà tôi xây lại, tôi sở hữu hẳn một phòng khá rộng rãi và thoải mái nhưng không hiểu sao tôi vẫn thích ngủ chung với em trai (kém tôi 5 tuổi). Hồi nó còn nhỏ và tôi chưa có phòng riêng, việc tôi và nó ngủ chung giường là hoàn toàn bình thường.
Nhưng ở cái tuổi trưởng thành, đáng ra nhận thức về giới tính, về khoảng cách giữa nam nữ phải rõ ràng, đáng lẽ tôi phải cảm thấy khó chịu và xấu hổ khi ngủ cùng nó mới đúng, nhưng tôi vẫn không cảm thấy gì khác biệt. Trái lại khi nằm chung giường, tôi còn ôm nó mà ngủ ngon lành, cứ như hai thằng đàn ông vậy.
Ở nhà thì vậy chứ ở ngoài thì ngược lại. Từ khi đi học, tôi rất ít khi tiếp xúc với các bạn nam. Cũng phải thôi, hồi bé lít nhít, con trai con gái mà chơi với nhau thế nào cũng bị gán ghép, cho là yêu đương nhăng nhít này nọ. Lên cấp 2 ngoài nhóm bạn gái, tôi không hề có lấy một người bạn nào là nam.
Tôi cũng không mấy để ý, vì đơn giản tôi nghĩ con gái chơi với con gái là điều tất nhiên, con gái chơi với con trai mới là có vấn đề. Những năm học trung học phổ thông cũng chẳng có gì khác, tôi vẫn chẳng có mống bạn trai nào. Những cuộc trò chuyện của tôi với tụi con trai cùng lớp chỉ dừng lại ở một vài câu xã giao, hỏi han bài vở.
Tôi là les thật hay tôi đang tự ngộ nhận? Tôi phải làm sao bây giờ? (ảnh minh họa)
Tôi nhận thấy rõ mình “les thực sự” từ khi tôi bước chân vào giảng đường đại học. Môi trường mới nhiều bạn bè, nhiều hoạt động, tôi hi vọng mình sẽ thân thiết với một chàng trai nào đó. Nhưng không, con người trong tôi ngày càng thay đổi.
Tôi không thuộc mẫu người hoà đồng, sôi nổi, nhưng tôi rất dễ kết bạn, làm quen với người cùng giới. Tôi có thể chơi thân với bất cứ bạn nữ nào, dù người đó hiền lành hay ghê gớm, khiêm tốn hay kiêu ngạo. Với con gái, tôi dễ dãi, sống thoáng bao nhiêu thì với con trai, tôi khắt khe, khép kín bấy nhiêu.
Mỗi khi ra đường đụng mặt con trai, nhất là cùng lứa, tôi lại thấy khó chịu trong lòng. Kể cả những người là bạn học cũ hay bạn quen, tôi đều tránh mặt, tôi không muốn chào hỏi, càng không muốn nói chuyện với họ, dù tôi biết họ tốt và chẳng hề có ý trêu trọc tôi. Họ càng muốn đến gần, tôi càng xa lánh họ.
Tôi đã lớn, và chuyện ai đó gọi điện hỏi làm quen, gặp mặt, đi uống nước là điều hết sức bình thường. Ban đầu tôi ngại ngùng vì không quen những tình huống như thế, về sau phản ứng của tôi càng rõ, tôi hốt hoảng và bực bội mỗi khi anh chàng nào mời tôi đi uống nước, hoặc thậm chí đang vui bỗng cảm thấy căm ghét người đó khi anh ta thổ lộ rằng nhớ tôi, muốn gặp tôi, muốn làm bạn trai của tôi.
Mấy cô bạn tôi thân nhất toàn là những người xinh xắn, có duyên, đứa nào cũng có người yêu, chỉ mình tôi không có. Chúng nó biết vậy, cũng ra sức giới thiệu anh này anh nọ, đều học hành tử tế và tốt bụng cả, nhưng tôi gạt phăng, bảo rằng chưa đến lúc. Tôi rất thích quan hệ xã giao và tham gia hoạt động xã hội, nhưng chỉ với con gái, còn con trai thì không bao giờ.
Dần dần trong con người tôi tự hình thành một quy luật: không chơi cùng, không đến gần và không cần con trai. Vì vậy, ngoài anh em họ hàng và một vài người bạn từ hồi cấp 3 thì tôi không chơi, không thân với người khác giới nào nữa.
Không chỉ trong quan hệ với bạn trai, mà ngay cả trong quan hệ với bạn gái và trong cuộc sống gia đình cũng chứng minh tôi là les. Cứ nhìn thấy con gái, nhất là mấy đứa bạn gái xinh đẹp, tôi chỉ muốn lao đến ôm chầm chúng nó ngay lập tức. Tôi phải cố kìm nén ham muốn ấy để tránh bị người khác cho là có vấn đề này nọ.
Nhiều lần tôi ôm đứa bạn thân, nhưng nó chỉ cười, cũng ôm lại tôi, nó nghĩ đơn giản vì tôi quý nó, nhưng có biết đâu là tôi cảm thấy “thích” thực sự. Thỉnh thoảng vô tình kích vào mấy trang web có ảnh người mẫu nữ và những diễn viên nữ xinh đẹp, tôi có cảm giác như muốn được sở hữu họ, cứ thích thú xem mãi không chán mắt.
Tôi thích mê đồ của con trai. Những chiếc váy hoa bồng bềnh, quần sóc ngắn, áo trễ cổ mẹ mua cho, tôi chẳng bao giờ đụng đến. Tôi tự mua cho mình hai chiếc T-shirt đàn ông, rộng thùng thình, dài tới đầu gối, và mặc đi mặc lại cả mùa hè. Không biết bao nhiêu lần tôi tự hỏi tại sao tôi không phải là một chàng trai mà lại là một cô gái.
Tôi ghét vòng một của mình, nó đầy đặn. Trong khi mấy đứa “ngực lép” phải ghen tị thì tôi chỉ ước một ngày nào đó ngực mình thu nhỏ lại, phẳng lì cũng được, khỏi “vướng víu”. Tôi thích được là chính mình - một chàng trai.
Không quá tin vào cảm giác của bản thân, tôi mang bí mật giãi bày với nhóm bạn tri kỉ nhưng hết đứa này phá lên cười lại đến đứa khác tưởng tôi có vấn đề, chúng sờ đầu tôi: “Bà ấm đầu à, bà còn nữ tính chán, chỉ là bà chưa đến lúc yêu, chưa đến lúc cảm thấy thích giai thôi”.
Chúng tỉ mỉ phân tích, sở dĩ tôi không muốn chơi với con trai là vì tôi đã nhận được quá nhiều tình cảm từ người thân nên “bội thực”, thích xem ảnh người mẫu bikini vì họ quá đẹp ai chẳng thích, thích ôm con gái vì quý mến thôi, thích mặc đồ con trai vì nó thoáng mát. Tôi hết cách, và không nói chuyện này với ai nữa. Tôi định nói với ba mẹ nhưng không dám, tôi biết họ sẽ không tin, và nếu tin thì họ sẽ sốc lắm.
Mọi người nhìn tôi qua vẻ bề ngoài nữ tính và không một ai biết con người thực sự của tôi. Tôi vừa muốn họ biết để thông cảm cho tôi, để chấp nhận tôi, vừa không muốn họ phát hiện bởi sự thật phũ phàng này sẽ khiến họ tổn thương ghê gớm, nhất là bố mẹ - những người luôn đặt niềm tin vào tôi.
Đã hơn 1 năm kể từ ngày tôi phát hiện mình là les. Trước mặt mọi người, tôi vẫn tỏ ra vui vẻ nói cười, vẫn đi mua sắm cùng mẹ cuối tuần, vẫn chát chít, buôn điện thoại với bạn bè mỗi tối, nhưng có ai biết đâu sự thật đằng sau vẻ ngoài được che đậy hoàn hảo đó. Tình trạng của tôi ngày một trầm trọng hơn. Tôi là les thật hay tôi đang tự ngộ nhận? Tôi phải làm sao bây giờ?
TheoPLXH
Tôi sinh ra trong gia đình 4 anh em, chỉ mình tôi là con gái. Từ bé tôi đã quen chơi với anh em trai, cộng thêm mấy đứa hàng xóm cũng là con trai, tôi chẳng bao giờ thiếu người chơi cùng.
Tôi chơi đủ trò, nào đánh quay, đá bóng, bắn bi, câu cá, thả diều, đào dế, còn trò búp bê, thêu thùa, tôi chưa bao giờ đụng tới. Cho đến khi lên cấp 3, tôi mới bắt đầu phát triển vòng một và có nguyệt san, cũng từ lúc đó tôi nhận ra tâm lí mình có vấn đề.
Nhà tôi xây lại, tôi sở hữu hẳn một phòng khá rộng rãi và thoải mái nhưng không hiểu sao tôi vẫn thích ngủ chung với em trai (kém tôi 5 tuổi). Hồi nó còn nhỏ và tôi chưa có phòng riêng, việc tôi và nó ngủ chung giường là hoàn toàn bình thường.
Nhưng ở cái tuổi trưởng thành, đáng ra nhận thức về giới tính, về khoảng cách giữa nam nữ phải rõ ràng, đáng lẽ tôi phải cảm thấy khó chịu và xấu hổ khi ngủ cùng nó mới đúng, nhưng tôi vẫn không cảm thấy gì khác biệt. Trái lại khi nằm chung giường, tôi còn ôm nó mà ngủ ngon lành, cứ như hai thằng đàn ông vậy.
Ở nhà thì vậy chứ ở ngoài thì ngược lại. Từ khi đi học, tôi rất ít khi tiếp xúc với các bạn nam. Cũng phải thôi, hồi bé lít nhít, con trai con gái mà chơi với nhau thế nào cũng bị gán ghép, cho là yêu đương nhăng nhít này nọ. Lên cấp 2 ngoài nhóm bạn gái, tôi không hề có lấy một người bạn nào là nam.
Tôi cũng không mấy để ý, vì đơn giản tôi nghĩ con gái chơi với con gái là điều tất nhiên, con gái chơi với con trai mới là có vấn đề. Những năm học trung học phổ thông cũng chẳng có gì khác, tôi vẫn chẳng có mống bạn trai nào. Những cuộc trò chuyện của tôi với tụi con trai cùng lớp chỉ dừng lại ở một vài câu xã giao, hỏi han bài vở.
Tôi là les thật hay tôi đang tự ngộ nhận? Tôi phải làm sao bây giờ? (ảnh minh họa)
Tôi nhận thấy rõ mình “les thực sự” từ khi tôi bước chân vào giảng đường đại học. Môi trường mới nhiều bạn bè, nhiều hoạt động, tôi hi vọng mình sẽ thân thiết với một chàng trai nào đó. Nhưng không, con người trong tôi ngày càng thay đổi.
Tôi không thuộc mẫu người hoà đồng, sôi nổi, nhưng tôi rất dễ kết bạn, làm quen với người cùng giới. Tôi có thể chơi thân với bất cứ bạn nữ nào, dù người đó hiền lành hay ghê gớm, khiêm tốn hay kiêu ngạo. Với con gái, tôi dễ dãi, sống thoáng bao nhiêu thì với con trai, tôi khắt khe, khép kín bấy nhiêu.
Mỗi khi ra đường đụng mặt con trai, nhất là cùng lứa, tôi lại thấy khó chịu trong lòng. Kể cả những người là bạn học cũ hay bạn quen, tôi đều tránh mặt, tôi không muốn chào hỏi, càng không muốn nói chuyện với họ, dù tôi biết họ tốt và chẳng hề có ý trêu trọc tôi. Họ càng muốn đến gần, tôi càng xa lánh họ.
Tôi đã lớn, và chuyện ai đó gọi điện hỏi làm quen, gặp mặt, đi uống nước là điều hết sức bình thường. Ban đầu tôi ngại ngùng vì không quen những tình huống như thế, về sau phản ứng của tôi càng rõ, tôi hốt hoảng và bực bội mỗi khi anh chàng nào mời tôi đi uống nước, hoặc thậm chí đang vui bỗng cảm thấy căm ghét người đó khi anh ta thổ lộ rằng nhớ tôi, muốn gặp tôi, muốn làm bạn trai của tôi.
Mấy cô bạn tôi thân nhất toàn là những người xinh xắn, có duyên, đứa nào cũng có người yêu, chỉ mình tôi không có. Chúng nó biết vậy, cũng ra sức giới thiệu anh này anh nọ, đều học hành tử tế và tốt bụng cả, nhưng tôi gạt phăng, bảo rằng chưa đến lúc. Tôi rất thích quan hệ xã giao và tham gia hoạt động xã hội, nhưng chỉ với con gái, còn con trai thì không bao giờ.
Dần dần trong con người tôi tự hình thành một quy luật: không chơi cùng, không đến gần và không cần con trai. Vì vậy, ngoài anh em họ hàng và một vài người bạn từ hồi cấp 3 thì tôi không chơi, không thân với người khác giới nào nữa.
Không chỉ trong quan hệ với bạn trai, mà ngay cả trong quan hệ với bạn gái và trong cuộc sống gia đình cũng chứng minh tôi là les. Cứ nhìn thấy con gái, nhất là mấy đứa bạn gái xinh đẹp, tôi chỉ muốn lao đến ôm chầm chúng nó ngay lập tức. Tôi phải cố kìm nén ham muốn ấy để tránh bị người khác cho là có vấn đề này nọ.
Nhiều lần tôi ôm đứa bạn thân, nhưng nó chỉ cười, cũng ôm lại tôi, nó nghĩ đơn giản vì tôi quý nó, nhưng có biết đâu là tôi cảm thấy “thích” thực sự. Thỉnh thoảng vô tình kích vào mấy trang web có ảnh người mẫu nữ và những diễn viên nữ xinh đẹp, tôi có cảm giác như muốn được sở hữu họ, cứ thích thú xem mãi không chán mắt.
Tôi thích mê đồ của con trai. Những chiếc váy hoa bồng bềnh, quần sóc ngắn, áo trễ cổ mẹ mua cho, tôi chẳng bao giờ đụng đến. Tôi tự mua cho mình hai chiếc T-shirt đàn ông, rộng thùng thình, dài tới đầu gối, và mặc đi mặc lại cả mùa hè. Không biết bao nhiêu lần tôi tự hỏi tại sao tôi không phải là một chàng trai mà lại là một cô gái.
Tôi ghét vòng một của mình, nó đầy đặn. Trong khi mấy đứa “ngực lép” phải ghen tị thì tôi chỉ ước một ngày nào đó ngực mình thu nhỏ lại, phẳng lì cũng được, khỏi “vướng víu”. Tôi thích được là chính mình - một chàng trai.
Không quá tin vào cảm giác của bản thân, tôi mang bí mật giãi bày với nhóm bạn tri kỉ nhưng hết đứa này phá lên cười lại đến đứa khác tưởng tôi có vấn đề, chúng sờ đầu tôi: “Bà ấm đầu à, bà còn nữ tính chán, chỉ là bà chưa đến lúc yêu, chưa đến lúc cảm thấy thích giai thôi”.
Chúng tỉ mỉ phân tích, sở dĩ tôi không muốn chơi với con trai là vì tôi đã nhận được quá nhiều tình cảm từ người thân nên “bội thực”, thích xem ảnh người mẫu bikini vì họ quá đẹp ai chẳng thích, thích ôm con gái vì quý mến thôi, thích mặc đồ con trai vì nó thoáng mát. Tôi hết cách, và không nói chuyện này với ai nữa. Tôi định nói với ba mẹ nhưng không dám, tôi biết họ sẽ không tin, và nếu tin thì họ sẽ sốc lắm.
Mọi người nhìn tôi qua vẻ bề ngoài nữ tính và không một ai biết con người thực sự của tôi. Tôi vừa muốn họ biết để thông cảm cho tôi, để chấp nhận tôi, vừa không muốn họ phát hiện bởi sự thật phũ phàng này sẽ khiến họ tổn thương ghê gớm, nhất là bố mẹ - những người luôn đặt niềm tin vào tôi.
Đã hơn 1 năm kể từ ngày tôi phát hiện mình là les. Trước mặt mọi người, tôi vẫn tỏ ra vui vẻ nói cười, vẫn đi mua sắm cùng mẹ cuối tuần, vẫn chát chít, buôn điện thoại với bạn bè mỗi tối, nhưng có ai biết đâu sự thật đằng sau vẻ ngoài được che đậy hoàn hảo đó. Tình trạng của tôi ngày một trầm trọng hơn. Tôi là les thật hay tôi đang tự ngộ nhận? Tôi phải làm sao bây giờ?
TheoPLXH
Tại sao lại ngăn cấm tình yêu của chúng tôi?^*_*^
Khi đôi môi chị ấy chạm lấy môi tôi, chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có một cảm giác rất lạ! Tôi không thể kiềm chế nổi bản thân mình mỗi khi có sự va chạm nhẹ nhàng, sự gần gũi yêu thương của chị ấy dành cho tôi!
Khi viết những dòng này, tôi thực sự đang rất bế tắc. Tôi không biết nên làm như thế nào để đối diện với gia đình, bạn bè và cuộc sống sau này của mình nữa!
Tôi là con gái, năm nay 22 tuổi. Hiện tôi đang học năm cuối Đại học. Từ nhỏ tới lớn, tôi vẫn phát triển như những người con gái bình thường khác. Tính cách của tôi khá mạnh mẽ nên mọi người vẫn thường đùa tôi “có vấn đề về giới tính” nhưng trước đây, tôi cũng đã từng có rung động trước một người con trai… thì tại sao giờ đây, tôi lại phải phân vân về giới tính của mình?
Đầu tháng ba năm ngoái, tôi quen một người chị lớn hơn mình 3 tuổi. Chúng tôi tình cờ quen nhau, chuyện trò với nhau và cả hai đều thấy cách sống, cách nghĩ của mình rất hợp với người kia. Và cũng từ đấy, chúng tôi thường xuyên gặp gỡ và tâm sự với nhau những khó khăn cũng như những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống thường nhật!
Tại sao lại ngăn cấm tình yêu của chúng tôi? - 1
Gia đình chị ấy biết được và cấm chị ấy không được gặp tôi nữa!
Có một lần, chúng tôi đi chơi với nhau và vô tình chạm mặt nhau… và khi đó, dường như đôi môi chị đã sát kề đôi môi tôi như hai người hôn nhau vậy. Lúc ấy, trong tôi có một cảm giác rất lạ! Và cũng chẳng hiểu sao, khi về nhà, tôi lại rất nhớ khoảnh khắc được đụng chạm, gần gũi với chị ấy! Hầu như ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin hỏi han, quan tâm nhau và chị ấy cũng nói rằng “chị rất nhớ em mỗi khi không được gặp em!”.
Vẫn như mọi ngày, chúng tôi lại gặp nhau, đi chơi cùng nhau và dường như cả hai đều tỏ ra thân mật, gần gũi nhau hơn… Chúng tôi bắt đầu cặp kè như những đôi tình nhân, cũng có sự gần gũi, va chạm, cũng khao khát được yêu thương và quan tâm như biết bao đôi lứa yêu nhau khác! Kể từ đó, cả hai đều cảm thấy người kia rất cần cho cuộc sống của mình, hễ có rời xa nhau một chút lại thấy nhớ không chịu nổi!
Tôi đã suy nghĩ về mối quan hệ của hai chúng tôi rất nhiều! Tôi đã quyết định đi xa một thời gian để cố quên người ấy và sẽ tìm lại chính mình như những ngày xưa… Nhưng dường như, sự đi xa của tôi vẫn không thể thay đổi được gì, trái lại, tôi càng thấy nhớ và yêu chị ấy nhiều hơn nữa!
Tôi trở về, việc đầu tiên là tôi tìm gặp chị ấy và chúng tôi lại tiếp tục mối quan hệ như trước. Càng ngày, chúng tôi lại càng quấn quýt và gần gũi với nhau hơn… Sau một thời gian hẹn hò như vậy, gia đình chị ấy biết được và cấm chị ấy không được gặp tôi nữa! Khi biết được sự ngăn cấm của mọi người, tôi đã rất đau khổ… đau đến tột cùng mà không biết làm sao để kéo chị ấy về bên mình cả!
Tại sao lại ngăn cấm tình yêu của chúng tôi? - 2
Càng ngày, chúng tôi lại càng quấn quýt và gần gũi với nhau hơn…
Không gặp được nhau nhưng dường như ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin hỏi han và quan tâm nhau! Đã có nhiều lần, chị ấy trốn nhà để được đi chơi với tôi… Cả hai người đều cảm thấy rất hạnh phúc mỗi khi được ở bên nhau, cùng nhau chia sẻ những nỗi niềm, nhớ nhung sau những ngày bị gia đình ngăn cấm.
Chúng tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ này và cả hai người đều hiểu, gia đình và xã hội sẽ không bao giờ chấp nhận tình yêu của người đồng tính! Tôi phải làm thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ, chúng tôi cứ suốt đời hẹn hò nhau như thế này mà không được sống, được yêu thương và quan tâm, chăm sóc nhau hay sao? Chúng tôi thực sự rất bế tắc mỗi khi nghĩ đến tương lai và hạnh phúc của hai đứa…
Liệu có cách nào để gia đình và xã hội hiểu và thông cảm cho mối quan hệ của chúng tôi hay không?
Khi viết những dòng này, tôi thực sự đang rất bế tắc. Tôi không biết nên làm như thế nào để đối diện với gia đình, bạn bè và cuộc sống sau này của mình nữa!
Tôi là con gái, năm nay 22 tuổi. Hiện tôi đang học năm cuối Đại học. Từ nhỏ tới lớn, tôi vẫn phát triển như những người con gái bình thường khác. Tính cách của tôi khá mạnh mẽ nên mọi người vẫn thường đùa tôi “có vấn đề về giới tính” nhưng trước đây, tôi cũng đã từng có rung động trước một người con trai… thì tại sao giờ đây, tôi lại phải phân vân về giới tính của mình?
Đầu tháng ba năm ngoái, tôi quen một người chị lớn hơn mình 3 tuổi. Chúng tôi tình cờ quen nhau, chuyện trò với nhau và cả hai đều thấy cách sống, cách nghĩ của mình rất hợp với người kia. Và cũng từ đấy, chúng tôi thường xuyên gặp gỡ và tâm sự với nhau những khó khăn cũng như những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống thường nhật!
Tại sao lại ngăn cấm tình yêu của chúng tôi? - 1
Gia đình chị ấy biết được và cấm chị ấy không được gặp tôi nữa!
Có một lần, chúng tôi đi chơi với nhau và vô tình chạm mặt nhau… và khi đó, dường như đôi môi chị đã sát kề đôi môi tôi như hai người hôn nhau vậy. Lúc ấy, trong tôi có một cảm giác rất lạ! Và cũng chẳng hiểu sao, khi về nhà, tôi lại rất nhớ khoảnh khắc được đụng chạm, gần gũi với chị ấy! Hầu như ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin hỏi han, quan tâm nhau và chị ấy cũng nói rằng “chị rất nhớ em mỗi khi không được gặp em!”.
Vẫn như mọi ngày, chúng tôi lại gặp nhau, đi chơi cùng nhau và dường như cả hai đều tỏ ra thân mật, gần gũi nhau hơn… Chúng tôi bắt đầu cặp kè như những đôi tình nhân, cũng có sự gần gũi, va chạm, cũng khao khát được yêu thương và quan tâm như biết bao đôi lứa yêu nhau khác! Kể từ đó, cả hai đều cảm thấy người kia rất cần cho cuộc sống của mình, hễ có rời xa nhau một chút lại thấy nhớ không chịu nổi!
Tôi đã suy nghĩ về mối quan hệ của hai chúng tôi rất nhiều! Tôi đã quyết định đi xa một thời gian để cố quên người ấy và sẽ tìm lại chính mình như những ngày xưa… Nhưng dường như, sự đi xa của tôi vẫn không thể thay đổi được gì, trái lại, tôi càng thấy nhớ và yêu chị ấy nhiều hơn nữa!
Tôi trở về, việc đầu tiên là tôi tìm gặp chị ấy và chúng tôi lại tiếp tục mối quan hệ như trước. Càng ngày, chúng tôi lại càng quấn quýt và gần gũi với nhau hơn… Sau một thời gian hẹn hò như vậy, gia đình chị ấy biết được và cấm chị ấy không được gặp tôi nữa! Khi biết được sự ngăn cấm của mọi người, tôi đã rất đau khổ… đau đến tột cùng mà không biết làm sao để kéo chị ấy về bên mình cả!
Tại sao lại ngăn cấm tình yêu của chúng tôi? - 2
Càng ngày, chúng tôi lại càng quấn quýt và gần gũi với nhau hơn…
Không gặp được nhau nhưng dường như ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin hỏi han và quan tâm nhau! Đã có nhiều lần, chị ấy trốn nhà để được đi chơi với tôi… Cả hai người đều cảm thấy rất hạnh phúc mỗi khi được ở bên nhau, cùng nhau chia sẻ những nỗi niềm, nhớ nhung sau những ngày bị gia đình ngăn cấm.
Chúng tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ này và cả hai người đều hiểu, gia đình và xã hội sẽ không bao giờ chấp nhận tình yêu của người đồng tính! Tôi phải làm thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ, chúng tôi cứ suốt đời hẹn hò nhau như thế này mà không được sống, được yêu thương và quan tâm, chăm sóc nhau hay sao? Chúng tôi thực sự rất bế tắc mỗi khi nghĩ đến tương lai và hạnh phúc của hai đứa…
Liệu có cách nào để gia đình và xã hội hiểu và thông cảm cho mối quan hệ của chúng tôi hay không?
bị LES yêu
Cô ấy lại còn hay đòi cởi quần áo, sờ vào những bộ phận nhạy cảm của tôi để kiểm tra xem của hai đứa có giống nhau không.
Tôi và Hoa chơi với nhau từ tấm bé. Do hai gia đình chỉ cách nhau có mấy bước chân nên tuổi thơ của tôi luôn ngập tràn hình bóng của Hoa trong đó. Đi đâu làm gì cả hai đứa cũng luôn có nhau, từ chơi đồ hàng, bắt chuồn chuồn, hay đi vặt trộm hoa quả của nhà hàng xóm.
Kể cả lúc đi học, hai đứa cũng học cùng lớp, hay giúp đỡ nhau trong học tập nên lại càng thân thiết hơn gấp bội phần. Hồi còn học cấp một thì cả hai đứa tôi còn hay đòi mẹ mua cho những đồ giống nhau. Mọi người vẫn thường trêu hai đứa giống nhau như hai chị em sinh đôi. Thậm chí còn trêu là chắc bố đứa nào đi ngoại tình nên hai đứa mới giống nhau đến vậy làm chúng tôi tức phát khóc.
Có lẽ vì thế mà đến khi hai đứa bước vào giai đoạn dậy thì thì Hoa chuyển sang ăn mặc giống như con trai vậy. Tôi thấy sự thay đổi ở bạn thì hay trêu đùa, bảo bạn sao phải sợ mọi người nói này nói nọ làm gì, mình thích làm gì thì có liên quan đến ai. Vả lại tôi thích người xinh xắn như Hoa mặc những bộ đồ điệu đà, nữ tính hơn. Nhưng Hoa chỉ cười và nói tự nhiên thích mặc đồ mạnh mẽ thôi.
Bị les yêu! - 1
Hai đứa tôi chơi thân từ tấm bé, đi đâu làm gì cũng có nhau
Lên cấp 3 chúng tôi học cùng trường chứ không được cùng lớp nữa. Mặc dù vậy thì tình cảm của chúng tôi vẫn thân thiết như ngày nào. Chúng tôi vẫn hay đi học cùng nhau. Nhìn từ đằng sau, trông Hoa như một cậu con trai đi cạnh tháp tùng tôi. Tôi cũng quen với hình ảnh ấy của cô bạn thân rồi. Nếu như nhìn kĩ thì Hoa khá xinh xắn, làn da trắng hồng, đôi mắt nai mơ màng, chỉ có điều cô ấy lại có những hành động giống như con trai mà thôi.
Bọn tôi vẫn sang nhà nhau để học, có hôm nào học khuya quá thì lại ngủ luôn ở nhà nhau. Hoa có cái tật là khi ngủ toàn hay quàng tay sang ôm tôi, và nói là tôi là cái gối ôm của cô ấy. Nghĩ là tình cảm bạn bè thì tôi cũng chẳng bận tâm gì nhiều cả. Cô ấy lại còn hay đòi cởi quần áo, sờ vào những bộ phận nhạy cảm của tôi để kiểm tra xem của hai đứa có giống nhau không. Nghĩ là do đang ở lứa tuổi tò mò nên tôi cũng vẫn để yên cho cô ấy làm.
Ở lớp có một số bạn trai thích tôi và hay có những lá thư tỏ tình và những món quà nhỏ gửi cho tôi để bày tỏ tình cảm. Hoa thường tỏ ý phản đối và không hài lòng trước việc đó. Người thì cô chê là ích kỉ, người thì cô chê là thiếu thực tế, giàu mộng tưởng. Tôi nghĩ là Hoa chỉ vì muốn tốt cho mình mà không muốn tôi kết thân với những cậu bạn trai đó.
Bị les yêu! - 2
Khi tôi thân thiết với Trung thì Hoa suy sụp hẳn, buồn bã, tội nghiệp
Khi tôi nhận lời tỏ tình của Trung – cậu lớp trưởng lớp tôi thì Hoa suy sụp hẳn. Cô ấy tự giam mình trong phòng và không tiếp xúc với ai cả. Tôi lo cho cô ấy lắm và vẫn thường đến nhà Hoa để khuyên bảo cô ấy. Hoa không mở cửa cho tôi vào phòng, và tôi đã phải đứng bên ngoài để nói, nhưng cô ấy vẫn chẳng ra cho tôi gặp mặt.
Một tuần sau thì Hoa nhắn tin cho tôi bảo ra cánh đồng mà hồi nhỏ chúng tôi vẫn hay chơi đùa ở đó để nói chuyện. Khi tôi đến nơi, mắt Hoa đã đỏ hoe, trông cô ấy thật buồn bã, tội nghiệp. Tôi vỗ về, an ủi Hoa:
“Cậu sao thế? Ai mà chẳng đến lúc có một người để yêu thương chứ! Tớ biết là cậu lo lắng cho tớ, không muốn tớ vướng vào yêu đương vội vã nhưng mà tớ và Trung yêu nhau thật lòng mà. Đừng có lo cho tớ nhiều thế! Tớ cũng có yếu đuối gì đâu!”
Hoa không nói gì, nhìn thẳng vào mắt tôi và khóc nức nở. Một lúc lâu sau thì Hoa gần như làm cho tôi không thể thở được khi thốt ra:
“Tớ yêu cậu lắm, cậu không hề nhận ra tình cảm mà bấy lâu nay tớ dành cho cậu sao?”
Mất một lúc tôi mới bình tĩnh lại được.
Bị les yêu! - 3
Tôi đã mất đi người bạn thân nhất và cũng là người yêu tôi nhiều nhất!
“Cậu đừng có ngộ nhận như thế nữa! Có thể do hai chúng ta thân với nhau từ nhỏ nên mới thế chứ làm sao cậu lại có thể có tình cảm như vậy với tớ được”.
“Tớ yêu cậu thật sự”. Nói rồi Hoa lao tới ôm chầm lấy tôi. Tôi đã đẩy ra nhưng không được, tức quá tôi tát một cái thật mạnh vào mặt Hoa:
“Cậu tỉnh lại đi”.
Tôi bỏ về ngay sau đó. Tại sao tình bạn của chúng tôi lại chấm dứt một cách nghiệt ngã như thế này? Tình cảm mà Hoa dành cho tôi bấy lâu nay không hề trong sáng như tôi vẫn tưởng hay sao? Tôi chột dạ khi nghĩ đến những va chạm thân thể trước đây khi ở trên giường với Hoa. Tôi chỉ muốn xóa bỏ toàn bộ những kí ức hãi hùng đó.
Sáng hôm đó, khi nghe tin Hoa đã ra đi, tôi đã cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Lao đến nhà thấy bố mẹ Hoa đang ngồi ủ rũ, đau đớn trước sự ra đi đột ngột của đứa con gái duy nhất. Tôi là người biết rõ nhất nguyên nhân cái chết của Hoa nhưng đâu có thể nói được với ai. Sao cô ấy lại dại dột đến thế? Tại sao lại phải ra đi khi tương lai vẫn còn rộng mở phía trước như vậy? Tôi đã mất đi người bạn thân nhất và cũng là người yêu tôi nhiều nhất!
Mộc Tuyền ghi lại (Eva.vn)
Tôi và Hoa chơi với nhau từ tấm bé. Do hai gia đình chỉ cách nhau có mấy bước chân nên tuổi thơ của tôi luôn ngập tràn hình bóng của Hoa trong đó. Đi đâu làm gì cả hai đứa cũng luôn có nhau, từ chơi đồ hàng, bắt chuồn chuồn, hay đi vặt trộm hoa quả của nhà hàng xóm.
Kể cả lúc đi học, hai đứa cũng học cùng lớp, hay giúp đỡ nhau trong học tập nên lại càng thân thiết hơn gấp bội phần. Hồi còn học cấp một thì cả hai đứa tôi còn hay đòi mẹ mua cho những đồ giống nhau. Mọi người vẫn thường trêu hai đứa giống nhau như hai chị em sinh đôi. Thậm chí còn trêu là chắc bố đứa nào đi ngoại tình nên hai đứa mới giống nhau đến vậy làm chúng tôi tức phát khóc.
Có lẽ vì thế mà đến khi hai đứa bước vào giai đoạn dậy thì thì Hoa chuyển sang ăn mặc giống như con trai vậy. Tôi thấy sự thay đổi ở bạn thì hay trêu đùa, bảo bạn sao phải sợ mọi người nói này nói nọ làm gì, mình thích làm gì thì có liên quan đến ai. Vả lại tôi thích người xinh xắn như Hoa mặc những bộ đồ điệu đà, nữ tính hơn. Nhưng Hoa chỉ cười và nói tự nhiên thích mặc đồ mạnh mẽ thôi.
Bị les yêu! - 1
Hai đứa tôi chơi thân từ tấm bé, đi đâu làm gì cũng có nhau
Lên cấp 3 chúng tôi học cùng trường chứ không được cùng lớp nữa. Mặc dù vậy thì tình cảm của chúng tôi vẫn thân thiết như ngày nào. Chúng tôi vẫn hay đi học cùng nhau. Nhìn từ đằng sau, trông Hoa như một cậu con trai đi cạnh tháp tùng tôi. Tôi cũng quen với hình ảnh ấy của cô bạn thân rồi. Nếu như nhìn kĩ thì Hoa khá xinh xắn, làn da trắng hồng, đôi mắt nai mơ màng, chỉ có điều cô ấy lại có những hành động giống như con trai mà thôi.
Bọn tôi vẫn sang nhà nhau để học, có hôm nào học khuya quá thì lại ngủ luôn ở nhà nhau. Hoa có cái tật là khi ngủ toàn hay quàng tay sang ôm tôi, và nói là tôi là cái gối ôm của cô ấy. Nghĩ là tình cảm bạn bè thì tôi cũng chẳng bận tâm gì nhiều cả. Cô ấy lại còn hay đòi cởi quần áo, sờ vào những bộ phận nhạy cảm của tôi để kiểm tra xem của hai đứa có giống nhau không. Nghĩ là do đang ở lứa tuổi tò mò nên tôi cũng vẫn để yên cho cô ấy làm.
Ở lớp có một số bạn trai thích tôi và hay có những lá thư tỏ tình và những món quà nhỏ gửi cho tôi để bày tỏ tình cảm. Hoa thường tỏ ý phản đối và không hài lòng trước việc đó. Người thì cô chê là ích kỉ, người thì cô chê là thiếu thực tế, giàu mộng tưởng. Tôi nghĩ là Hoa chỉ vì muốn tốt cho mình mà không muốn tôi kết thân với những cậu bạn trai đó.
Bị les yêu! - 2
Khi tôi thân thiết với Trung thì Hoa suy sụp hẳn, buồn bã, tội nghiệp
Khi tôi nhận lời tỏ tình của Trung – cậu lớp trưởng lớp tôi thì Hoa suy sụp hẳn. Cô ấy tự giam mình trong phòng và không tiếp xúc với ai cả. Tôi lo cho cô ấy lắm và vẫn thường đến nhà Hoa để khuyên bảo cô ấy. Hoa không mở cửa cho tôi vào phòng, và tôi đã phải đứng bên ngoài để nói, nhưng cô ấy vẫn chẳng ra cho tôi gặp mặt.
Một tuần sau thì Hoa nhắn tin cho tôi bảo ra cánh đồng mà hồi nhỏ chúng tôi vẫn hay chơi đùa ở đó để nói chuyện. Khi tôi đến nơi, mắt Hoa đã đỏ hoe, trông cô ấy thật buồn bã, tội nghiệp. Tôi vỗ về, an ủi Hoa:
“Cậu sao thế? Ai mà chẳng đến lúc có một người để yêu thương chứ! Tớ biết là cậu lo lắng cho tớ, không muốn tớ vướng vào yêu đương vội vã nhưng mà tớ và Trung yêu nhau thật lòng mà. Đừng có lo cho tớ nhiều thế! Tớ cũng có yếu đuối gì đâu!”
Hoa không nói gì, nhìn thẳng vào mắt tôi và khóc nức nở. Một lúc lâu sau thì Hoa gần như làm cho tôi không thể thở được khi thốt ra:
“Tớ yêu cậu lắm, cậu không hề nhận ra tình cảm mà bấy lâu nay tớ dành cho cậu sao?”
Mất một lúc tôi mới bình tĩnh lại được.
Bị les yêu! - 3
Tôi đã mất đi người bạn thân nhất và cũng là người yêu tôi nhiều nhất!
“Cậu đừng có ngộ nhận như thế nữa! Có thể do hai chúng ta thân với nhau từ nhỏ nên mới thế chứ làm sao cậu lại có thể có tình cảm như vậy với tớ được”.
“Tớ yêu cậu thật sự”. Nói rồi Hoa lao tới ôm chầm lấy tôi. Tôi đã đẩy ra nhưng không được, tức quá tôi tát một cái thật mạnh vào mặt Hoa:
“Cậu tỉnh lại đi”.
Tôi bỏ về ngay sau đó. Tại sao tình bạn của chúng tôi lại chấm dứt một cách nghiệt ngã như thế này? Tình cảm mà Hoa dành cho tôi bấy lâu nay không hề trong sáng như tôi vẫn tưởng hay sao? Tôi chột dạ khi nghĩ đến những va chạm thân thể trước đây khi ở trên giường với Hoa. Tôi chỉ muốn xóa bỏ toàn bộ những kí ức hãi hùng đó.
Sáng hôm đó, khi nghe tin Hoa đã ra đi, tôi đã cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Lao đến nhà thấy bố mẹ Hoa đang ngồi ủ rũ, đau đớn trước sự ra đi đột ngột của đứa con gái duy nhất. Tôi là người biết rõ nhất nguyên nhân cái chết của Hoa nhưng đâu có thể nói được với ai. Sao cô ấy lại dại dột đến thế? Tại sao lại phải ra đi khi tương lai vẫn còn rộng mở phía trước như vậy? Tôi đã mất đi người bạn thân nhất và cũng là người yêu tôi nhiều nhất!
Mộc Tuyền ghi lại (Eva.vn)
Les cũng cần được yêu
Les đâu có gì sai, sinh ra đã thế rồi thì làm được gì? Sao phải kì thị, phải giấu diếm như vậy chứ. Les, không thể có được tình yêu ư?
Sao lại có chuyện nam tính ở chỗ này? Cách nói chuyện của nó lộ rõ thế sao. Ảnh minh họa: Internet.
Khói thuốc lan tỏa dần dần bao quanh lấy khuôn mặt nó, lâu rồi nó mới lại động đến điếu thuốc. Thèm thật, thèm cái cảm giác ngửi thấy hương khói nồng nồng, thèm cái cảm giác ấm áp nơi cuống họng. Nó muốn thuốc lá khiến nó suy nghĩ nhiều hơn một chút. Tựa người vào khung cửa sổ, đêm đập vào mắt. Vài ánh đèn sáng như từng quả cầu bay lơ lửng trước mặt nó, nối dài, giá như có thêm hơi rượu, nó sẽ nghĩ rằng mình đang được thưởng thức một dãy đèn lồng rực rỡ, mang theo hương sắc của tình yêu. Nó đang băn khoăn, bối rối, không biết mình đang đứng ở đâu, liệu có phải là đang ở trên một bờ vực, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể làm nó ngã xuống, rồi ở sâu dưới đó, chẳng thể nào bước lên được nữa. Đốm lửa trên tay nó vẫn sáng lập lòe, nốt điều này thôi…
Tiếng buzz từ máy tính đã lôi nó ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình.
- Anh, nói chuyện với em chút đi.
- Ừm. Hôm nay em có gì vui?
- Cũng chả có gì anh ạ, em đi học ngồi ngủ gật, chờ mãi mới đến tối để chat với anh. Ngay từ đầu em gặp anh, em đã thấy anh rất nam tính, nên thích nói chuyện với anh như nói chuyện với một người con trai ý ^^.
- Thì cũng đang gọi anh bằng anh đây còn gì. Anh đẹp trai tài giỏi, ai mà không thích nhỉ? Em cũng thích anh chứ gì?
- Thôi mà, để em nói đi. Em nói thật anh đừng giận.
- Sao?
- Em nghĩ anh bị les.
- Ừm.
- Ớ, em không nói đùa đâu mà.
- Thì anh có bảo em đùa đâu.
- Anh bị thật đấy à?
- Chả biết.
- Đừng đùa thế chứ. Anh làm trắc nghiệm em gửi
Nó chong chong nhìn vào mấy câu hỏi, hay thật, cứ làm đúng với sai, có với không mà cũng ra được giới tính cơ đấy. Nó cười thầm cô bé mới quen, hôm đầu tiên gặp nhau là cái ngày nó ăn mặc nữ tính nhất quả đất cơ mà nhỉ? Sao lại có chuyện nam tính ở chỗ này? Cách nói chuyện của nó lộ rõ thế sao. Vừa nhấn nút send, nó vừa băn khoăn, sao con bé lại thấy điều như thế nhỉ, mới quen nó đâu có kể chuyện nhiều. Sao lại có cảm nhận như vậy ?
- Tèn tén ten, kết quả đây.
- Sao em ?
- Nghi ngờ anh thuộc dạng les butch. Anh thấy mình có gì lạ khi ở bên con gái không ?
- Ừ, có. Mà thế thì có sao ?
- Em nói nghiêm túc mà, anh đi khám đi.
- Để đấy, khám xét gì.
- Sao anh lại thế nhỉ, em quan tâm tới anh thật mà anh cứ đùa. Không thèm nói chuyện với anh nữa.
Nick Yahoo tắt vụt ánh sáng, nhanh đến mức nó chưa kịp chào một câu. Sao con bé lại giận nhỉ? Nó les hay không liên quan gì đến con bé đây. Hay là…
Con bé đã làm nó suy nghĩ, hai năm nay, nó gắn bó với con gái một cách khác thường và những cảm xúc cũng thật khác thường. Les à, nó từng nghĩ đến điều đó nhưng không dám khẳng định, mọi người cũng chỉ bảo nó cá tính quá thôi, còn sự thật thì chẳng ai tin là nó les cả. Vì nó chơi với cả con trai lẫn con gái mà.
Mân mê bàn phím máy tính, những lời của con bé vừa nãy khiến nó không thể ngủ được. Bất giác, nó đánh ba chữ cái lên cái ô nho nhỏ của google. Hơn sáu triệu kết quả, nó cau mày, nhiều người quan tâm tới chuyện này như thế sao? Những thứ cảm xúc giống như hai năm nay nó có, không nhiều người nói ra, những thứ cảm xúc nó nói ra kiểu đùa nửa vời để lấp liếp, để mọi người trêu đùa mà không ai nghĩ rằng cảm xúc ấy là thật, đều có ở trên mạng này. Không biết bao nhiêu lần nó tim nó đập nhanh vì nhìn thấy đôi má ửng hồng của đứa bạn, không biết bao nhiêu lần nó phải quay mặt đi chỗ khác vì một đứa ngang nhiên thay quần áo trong phòng. Ham muốn được miên man đôi bàn tay trên gò má, nơi môi hồng nhỏ xinh, đã bao nhiêu lần nó muốn ôm hôn một cô bé trong thang máy, ngại đông người nên lại thôi. Nó đã nghĩ mình điên rồi, điên vì những thứ bất bình thường như thế, điên vì những hình ảnh dung tục lần lượt xuất hiện trong đầu nó. Đôi lần nó rít lên với mình: Khỉ thật, không một thằng đàn ông nào làm mình có hứng được hay sao?
les-874531-1371166095_500x0.jpg
không biết bao nhiêu lần nó phải quay mặt đi chỗ khác vì một đứa bạn ngang nhiên thay quần áo trong phòng. Ảnh minh họa: Internet.
Trước kia, từng có một người nói yêu nó và nó cũng yêu người ấy nhưng tình yêu đó có bao nhiêu phần trăm là thật thì nó cũng không biết nữa, nó chỉ thấy vui khi được quan tâm, được đưa đón, được tiếng là có người yêu. Còn nó chưa từng có cảm giác của những ham muốn hay những lần nghẹn thở vì trái tim chết đứng khi được hôn. Hôn không cảm giác, thậm chí nó còn thấy rờn rợn. Nó tự nhủ vì mới thôi chưa quen nhưng bao nhiêu lần cũng vậy. Nó không cảm nhận được những gì mà người ta vẫn nói yêu nhau thì như thế. Anh không thể làm cho nó thật sự yêu hoặc nó không thể yêu bất cứ người con trai nào cả. Rồi cũng đến ngày anh nói lời chia tay, chẳng phải vì nó quan tâm đến anh không đủ, chẳng phải vì anh đã có người thay thế. "Em quá mạnh mẽ để anh có thể yêu em", câu nói này đã ghim chặt vào trong trí nhớ của nó. Yếu đuối mới có thể yêu được hay sao ?
Chia tay rồi, nó không quá đau khổ, chỉ thấy tiếc vì đã mất đi một người thật sự quan tâm đến mình. Có lẽ, cuộc đời này bất chợt gặp và yêu nó là điều anh làm anh khổ hơn là sung sướng. Nó không thể đem lại cho anh thứ tình cảm mà anh cần. Nó hy vọng rằng anh sẽ hạnh phúc với một người con gái thự sự.
Nó không có cảm giác với con trai, chỉ có thứ cảm giác muốn được che chở, yêu thương, quan tâm tới những người con gái. Nó muốn mình có thể là bờ vai để người ấy được dựa vào mà khóc mỗi khi gặp chuyện buồn, được làm chiếc gối êm êm, xoa nhẹ lên mái tóc người con gái mỗi khi người ấy dựa lên đùi nó mà ngủ. Những lúc ấy ánh mắt nó toát lên thứ cảm xúc kì lạ, có lẽ chỉ những người nhạy cảm mới thấy được mà thôi.
Nó đã suy nghĩ rất nhiều, nó không dám nói những thứ kì lạ nó cảm thấy mỗi khi tiếp xúc với một người con gái mà nó thầm quý mến cho người trong gia đình nghe, nó sợ. Nó không dám nói những gì nó đang nghĩ về mình cho bạn nghe, nó sợ. Nỗi sợ của nó đeo đẳng trong cả những giấc mơ, có những hôm nó choàng dậy, mồ hôi đầm đìa, nó sợ rằng trong mơ nó sẽ nói lời yêu với một người con gái.
Một cái nick vẫn còn sáng, nó chào hỏi rồi đi ngủ. Bất chợt, tay nó gõ lên những dòng kì lạ.
- Nếu em có vấn đề về giới tính, chị còn chơi với em không ?
- Còn chứ. Sao hỏi thế, lại suy nghĩ gì à ?
- Ừm, sợ rằng em bị les thật. Mọi người xa lánh em mất.
- Đừng nghĩ linh tinh, chị chơi với em từ đầu, chị biết em thế nào nên vẫn chơi với em, không xa lánh đâu. Sợ thế thật thì đi khám đi, cứ nghĩ linh tinh thì ngủ sao được.
Nó ậm ừ chúc ngủ ngon rồi tắt máy đi ngủ. Nó đang là người con gái quá mạnh mẽ và chịu những rung động vì tiếp xúc với quá nhiều con gái hay thật sự là một đứa les mà bây giờ mới phát hiện ra?
***
- Chào buổi sáng anh.
- Ừm, tưởng không chơi với anh nữa?
- Vẫn chat chứ, hì hì.
- Anh bảo này. Là les thì đỡ phải đau khổ vì con trai em nhờ, đã thế muốn làm gì con gái nhà người ta cũng chả ai bảo gì.
- Anh suy nghĩ hay nhỉ, làm gì có cái chuyện như thế. Anh biết người les thật sự người ta khổ như thế nào không? Bây giờ quá nhiều người giả làm les, tập làm les, ngứa mắt lắm anh ạ, như thể muốn nổi tiếng lắm ý, đùa vui trên nỗi đau của người khác. Anh đừng có mà như thế. Em không thích
- Làm gì mà em nóng thế.
- Em cứ nói như thế đấy, anh suy nghĩ đi. Em thương anh, em không muốn anh học theo những trào lưu như thế.
- Em thương anh à, thế em cũng les à?
- …
Nick con bé lại tắt. Mơ hồ có điều gì đó chạm vào sâu trong lòng nó, một sự hẫng hụt vì câu hỏi không có câu trả lời, hay vì một thứ cảm nhận khác, thật khác như những người đồng cảnh ngộ không cần nói mà vẫn hiểu được với nhau ?
Bẵng đi hai ngày, con bé không hề lên mạng. Nó bắt đầu thấy lo lắng, con bé giận nó lâu thật vậy sao? Mò mẫm điện thoại, nó nhắn cho con bé.
- Chuyện hôm trước anh xin lỗi, không nên đùa em như thế. Sao em không lên mạng, em bận quá à?
- Vâng. Em bận quá. Trời lạnh, anh giữ sức khỏe.
- Mấy hôm nay không thấy em, buồn quá trời. Ốm tương tư đây nè!
- Mua thuốc đến nhà cho nhé.
- Thôi, anh sẽ tự khỏi nhanh ý mà.
- Vâng. Hôn anh.
Hôn anh? Câu này sao lạ mà quen. Một chút rung cảm đang nhẹ nhàng lướt qua nó, nó và con bé này…
***
- Em ôm anh nhé!
- Ừm, lạnh thì ôm đi.
Khi đôi bàn tay của con bé níu chặt lấy nó, nó thấy mặt mình ửng đỏ, có chút gì đó ngường ngượng, lại có gì vui sướng lắm, như cái cảm giác được người mình yêu ôm chặt trong mùa đông giá rét mà người ta từng nói. Nó thấy hơi thở nhịp nhàng của con bé khi con bé áp chặt vào lưng nó, nó thấy tim mình cũng đập rộn ràng. Một cảm giác liệu có là bắt đầu yêu.
Kể từ ngày đi chơi ấy, nó và con bé tâm sự với nhau nhiều hơn, đi với nhau gắn bó hơn và những cái nắm tay cũng chẳng còn ngại ngùng. Nó thấy những cảm xúc mới lạ, khác hẳn lúc ở bên người con trai ngày nào. Vẫn là chăm sóc, vẫn là quan tâm nhưng sao lại khác đến thế. Tưởng như nó đã quên hết những lo sợ của mình bấy lâu nay, quên hết những băn khoăn trăn trở ngày nào, nó đang đắm chìm trong hạnh phúc, trong vòng tay với một con bé vô cùng đáng yêu. Thời gian cứ thế trôi đi, nó và con bé ở bên nhau cho đến khi con bé biến mất. Hoàn toàn.
***
Nó tìm con bé, mải miết, tìm khắp những chốn thân quen. Yahoo của con bé chẳng bao giờ còn sáng, Facebook cũng đã đóng rồi. Bạn bè con bé, có đứa bảo gia đình con bé chuyển đi theo bố công tác, có đứa bảo nó đi du học. Nó giật mình, từ trước đến giờ chưa bao giờ nó tới tận nhà con bé, chỉ là đứng ở đầu phố đợi nhau. Nó đã để một người mình yêu thương bỏ lại nó. Nó đã làm gì sai ?
Nó đắm mình vào một góc tối, bao trùm quanh đó là làn khói thuốc, trong đầu nó lẩn quẩn những kỉ niệm của hai đứa, những kỉ niệm mà chẳng thể kể ra với ai cả. Nó đã cố quên đi, sao lại vẫn còn nhớ. Nó đã ngăn không cho nước mắt mình rơi xuống, vậy mà sao từng giọt một vẫn trôi dần xuống má, lạnh và đắng ngắt.
Nó vùng dậy, mở máy tính, nó muốn xóa hết đi những bức ảnh hai đứa từng chụp, xóa hết những gì có liên quan tới con bé, xóa hết, để nó không còn nhớ về một người bỏ rơi nó như vậy. Ngồi nhìn từng bức ảnh của hai đứa, nó không nỡ xóa, nhưng lại không thể không xóa. Nhắm mắt, ctrl all + delete. Màn hình trắng xóa, nó ước gì ngăn tình cảm của mình trắng xóa, chẳng còn gì để đau thương, chẳng còn gì để nhung nhớ.
"Ting", mail mới hiện ra khi mắt nó đang mờ mờ những dòng chữ đã từng là yêu thương.
"Em xin lỗi vì đã biến mất mà không một lời từ biệt như vậy, anh cũng hãy quên em đi, quên những gì chúng mình đã có, cố gắng trở về làm một người con gái bình thường đi anh, anh đang bấp bênh không xác định được hướng đi cho mình thôi. Nghe em, đi gặp bác sĩ tâm lí đi. Les khổ lắm anh ạ, không thể nói ra, không thể bày tỏ tình cảm của mình với một người con gái bình thường, không thể không nhận được những lời phỉ báng, những lời than "tởm" mẹ em xem được ảnh của em và anh trên máy tính, mẹ khóc lóc, chì chiết mãi. Bố em không chấp nhận có đứa con có vấn đề như em. Cả nhà quyết định đưa em ra nước ngoài để học và điều trị tâm lí, cũng không biết có tác dụng gì không nữa nhưng nhất quyết không để ai khác trong đại gia đình biết được sự thật về em. Quên em đi, quên cả những cảm xúc kì lạ của anh đi. Hạn chế tiếp xúc với con gái anh ạ, đừng dày vò, dằn vặt mình anh nhé. Thương anh! Đừng đợi ngày em trở về".
Bất động, nó muốn gào thét nhưng sao cổ họng nghẹn đắng chẳng thể nào thốt lên được thành lời. Nước mắt lại rơi rồi. Hạnh phúc sao có thể ngắn ngủi đến vậy? Les đâu có gì sai, sinh ra đã thế rồi thì làm được gì? Sao phải kì thị, phải giấu diếm như vậy chứ. Les, không thể có được tình yêu ư?
Littlebird
Sao lại có chuyện nam tính ở chỗ này? Cách nói chuyện của nó lộ rõ thế sao. Ảnh minh họa: Internet.
Khói thuốc lan tỏa dần dần bao quanh lấy khuôn mặt nó, lâu rồi nó mới lại động đến điếu thuốc. Thèm thật, thèm cái cảm giác ngửi thấy hương khói nồng nồng, thèm cái cảm giác ấm áp nơi cuống họng. Nó muốn thuốc lá khiến nó suy nghĩ nhiều hơn một chút. Tựa người vào khung cửa sổ, đêm đập vào mắt. Vài ánh đèn sáng như từng quả cầu bay lơ lửng trước mặt nó, nối dài, giá như có thêm hơi rượu, nó sẽ nghĩ rằng mình đang được thưởng thức một dãy đèn lồng rực rỡ, mang theo hương sắc của tình yêu. Nó đang băn khoăn, bối rối, không biết mình đang đứng ở đâu, liệu có phải là đang ở trên một bờ vực, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể làm nó ngã xuống, rồi ở sâu dưới đó, chẳng thể nào bước lên được nữa. Đốm lửa trên tay nó vẫn sáng lập lòe, nốt điều này thôi…
Tiếng buzz từ máy tính đã lôi nó ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình.
- Anh, nói chuyện với em chút đi.
- Ừm. Hôm nay em có gì vui?
- Cũng chả có gì anh ạ, em đi học ngồi ngủ gật, chờ mãi mới đến tối để chat với anh. Ngay từ đầu em gặp anh, em đã thấy anh rất nam tính, nên thích nói chuyện với anh như nói chuyện với một người con trai ý ^^.
- Thì cũng đang gọi anh bằng anh đây còn gì. Anh đẹp trai tài giỏi, ai mà không thích nhỉ? Em cũng thích anh chứ gì?
- Thôi mà, để em nói đi. Em nói thật anh đừng giận.
- Sao?
- Em nghĩ anh bị les.
- Ừm.
- Ớ, em không nói đùa đâu mà.
- Thì anh có bảo em đùa đâu.
- Anh bị thật đấy à?
- Chả biết.
- Đừng đùa thế chứ. Anh làm trắc nghiệm em gửi
Nó chong chong nhìn vào mấy câu hỏi, hay thật, cứ làm đúng với sai, có với không mà cũng ra được giới tính cơ đấy. Nó cười thầm cô bé mới quen, hôm đầu tiên gặp nhau là cái ngày nó ăn mặc nữ tính nhất quả đất cơ mà nhỉ? Sao lại có chuyện nam tính ở chỗ này? Cách nói chuyện của nó lộ rõ thế sao. Vừa nhấn nút send, nó vừa băn khoăn, sao con bé lại thấy điều như thế nhỉ, mới quen nó đâu có kể chuyện nhiều. Sao lại có cảm nhận như vậy ?
- Tèn tén ten, kết quả đây.
- Sao em ?
- Nghi ngờ anh thuộc dạng les butch. Anh thấy mình có gì lạ khi ở bên con gái không ?
- Ừ, có. Mà thế thì có sao ?
- Em nói nghiêm túc mà, anh đi khám đi.
- Để đấy, khám xét gì.
- Sao anh lại thế nhỉ, em quan tâm tới anh thật mà anh cứ đùa. Không thèm nói chuyện với anh nữa.
Nick Yahoo tắt vụt ánh sáng, nhanh đến mức nó chưa kịp chào một câu. Sao con bé lại giận nhỉ? Nó les hay không liên quan gì đến con bé đây. Hay là…
Con bé đã làm nó suy nghĩ, hai năm nay, nó gắn bó với con gái một cách khác thường và những cảm xúc cũng thật khác thường. Les à, nó từng nghĩ đến điều đó nhưng không dám khẳng định, mọi người cũng chỉ bảo nó cá tính quá thôi, còn sự thật thì chẳng ai tin là nó les cả. Vì nó chơi với cả con trai lẫn con gái mà.
Mân mê bàn phím máy tính, những lời của con bé vừa nãy khiến nó không thể ngủ được. Bất giác, nó đánh ba chữ cái lên cái ô nho nhỏ của google. Hơn sáu triệu kết quả, nó cau mày, nhiều người quan tâm tới chuyện này như thế sao? Những thứ cảm xúc giống như hai năm nay nó có, không nhiều người nói ra, những thứ cảm xúc nó nói ra kiểu đùa nửa vời để lấp liếp, để mọi người trêu đùa mà không ai nghĩ rằng cảm xúc ấy là thật, đều có ở trên mạng này. Không biết bao nhiêu lần nó tim nó đập nhanh vì nhìn thấy đôi má ửng hồng của đứa bạn, không biết bao nhiêu lần nó phải quay mặt đi chỗ khác vì một đứa ngang nhiên thay quần áo trong phòng. Ham muốn được miên man đôi bàn tay trên gò má, nơi môi hồng nhỏ xinh, đã bao nhiêu lần nó muốn ôm hôn một cô bé trong thang máy, ngại đông người nên lại thôi. Nó đã nghĩ mình điên rồi, điên vì những thứ bất bình thường như thế, điên vì những hình ảnh dung tục lần lượt xuất hiện trong đầu nó. Đôi lần nó rít lên với mình: Khỉ thật, không một thằng đàn ông nào làm mình có hứng được hay sao?
les-874531-1371166095_500x0.jpg
không biết bao nhiêu lần nó phải quay mặt đi chỗ khác vì một đứa bạn ngang nhiên thay quần áo trong phòng. Ảnh minh họa: Internet.
Trước kia, từng có một người nói yêu nó và nó cũng yêu người ấy nhưng tình yêu đó có bao nhiêu phần trăm là thật thì nó cũng không biết nữa, nó chỉ thấy vui khi được quan tâm, được đưa đón, được tiếng là có người yêu. Còn nó chưa từng có cảm giác của những ham muốn hay những lần nghẹn thở vì trái tim chết đứng khi được hôn. Hôn không cảm giác, thậm chí nó còn thấy rờn rợn. Nó tự nhủ vì mới thôi chưa quen nhưng bao nhiêu lần cũng vậy. Nó không cảm nhận được những gì mà người ta vẫn nói yêu nhau thì như thế. Anh không thể làm cho nó thật sự yêu hoặc nó không thể yêu bất cứ người con trai nào cả. Rồi cũng đến ngày anh nói lời chia tay, chẳng phải vì nó quan tâm đến anh không đủ, chẳng phải vì anh đã có người thay thế. "Em quá mạnh mẽ để anh có thể yêu em", câu nói này đã ghim chặt vào trong trí nhớ của nó. Yếu đuối mới có thể yêu được hay sao ?
Chia tay rồi, nó không quá đau khổ, chỉ thấy tiếc vì đã mất đi một người thật sự quan tâm đến mình. Có lẽ, cuộc đời này bất chợt gặp và yêu nó là điều anh làm anh khổ hơn là sung sướng. Nó không thể đem lại cho anh thứ tình cảm mà anh cần. Nó hy vọng rằng anh sẽ hạnh phúc với một người con gái thự sự.
Nó không có cảm giác với con trai, chỉ có thứ cảm giác muốn được che chở, yêu thương, quan tâm tới những người con gái. Nó muốn mình có thể là bờ vai để người ấy được dựa vào mà khóc mỗi khi gặp chuyện buồn, được làm chiếc gối êm êm, xoa nhẹ lên mái tóc người con gái mỗi khi người ấy dựa lên đùi nó mà ngủ. Những lúc ấy ánh mắt nó toát lên thứ cảm xúc kì lạ, có lẽ chỉ những người nhạy cảm mới thấy được mà thôi.
Nó đã suy nghĩ rất nhiều, nó không dám nói những thứ kì lạ nó cảm thấy mỗi khi tiếp xúc với một người con gái mà nó thầm quý mến cho người trong gia đình nghe, nó sợ. Nó không dám nói những gì nó đang nghĩ về mình cho bạn nghe, nó sợ. Nỗi sợ của nó đeo đẳng trong cả những giấc mơ, có những hôm nó choàng dậy, mồ hôi đầm đìa, nó sợ rằng trong mơ nó sẽ nói lời yêu với một người con gái.
Một cái nick vẫn còn sáng, nó chào hỏi rồi đi ngủ. Bất chợt, tay nó gõ lên những dòng kì lạ.
- Nếu em có vấn đề về giới tính, chị còn chơi với em không ?
- Còn chứ. Sao hỏi thế, lại suy nghĩ gì à ?
- Ừm, sợ rằng em bị les thật. Mọi người xa lánh em mất.
- Đừng nghĩ linh tinh, chị chơi với em từ đầu, chị biết em thế nào nên vẫn chơi với em, không xa lánh đâu. Sợ thế thật thì đi khám đi, cứ nghĩ linh tinh thì ngủ sao được.
Nó ậm ừ chúc ngủ ngon rồi tắt máy đi ngủ. Nó đang là người con gái quá mạnh mẽ và chịu những rung động vì tiếp xúc với quá nhiều con gái hay thật sự là một đứa les mà bây giờ mới phát hiện ra?
***
- Chào buổi sáng anh.
- Ừm, tưởng không chơi với anh nữa?
- Vẫn chat chứ, hì hì.
- Anh bảo này. Là les thì đỡ phải đau khổ vì con trai em nhờ, đã thế muốn làm gì con gái nhà người ta cũng chả ai bảo gì.
- Anh suy nghĩ hay nhỉ, làm gì có cái chuyện như thế. Anh biết người les thật sự người ta khổ như thế nào không? Bây giờ quá nhiều người giả làm les, tập làm les, ngứa mắt lắm anh ạ, như thể muốn nổi tiếng lắm ý, đùa vui trên nỗi đau của người khác. Anh đừng có mà như thế. Em không thích
- Làm gì mà em nóng thế.
- Em cứ nói như thế đấy, anh suy nghĩ đi. Em thương anh, em không muốn anh học theo những trào lưu như thế.
- Em thương anh à, thế em cũng les à?
- …
Nick con bé lại tắt. Mơ hồ có điều gì đó chạm vào sâu trong lòng nó, một sự hẫng hụt vì câu hỏi không có câu trả lời, hay vì một thứ cảm nhận khác, thật khác như những người đồng cảnh ngộ không cần nói mà vẫn hiểu được với nhau ?
Bẵng đi hai ngày, con bé không hề lên mạng. Nó bắt đầu thấy lo lắng, con bé giận nó lâu thật vậy sao? Mò mẫm điện thoại, nó nhắn cho con bé.
- Chuyện hôm trước anh xin lỗi, không nên đùa em như thế. Sao em không lên mạng, em bận quá à?
- Vâng. Em bận quá. Trời lạnh, anh giữ sức khỏe.
- Mấy hôm nay không thấy em, buồn quá trời. Ốm tương tư đây nè!
- Mua thuốc đến nhà cho nhé.
- Thôi, anh sẽ tự khỏi nhanh ý mà.
- Vâng. Hôn anh.
Hôn anh? Câu này sao lạ mà quen. Một chút rung cảm đang nhẹ nhàng lướt qua nó, nó và con bé này…
***
- Em ôm anh nhé!
- Ừm, lạnh thì ôm đi.
Khi đôi bàn tay của con bé níu chặt lấy nó, nó thấy mặt mình ửng đỏ, có chút gì đó ngường ngượng, lại có gì vui sướng lắm, như cái cảm giác được người mình yêu ôm chặt trong mùa đông giá rét mà người ta từng nói. Nó thấy hơi thở nhịp nhàng của con bé khi con bé áp chặt vào lưng nó, nó thấy tim mình cũng đập rộn ràng. Một cảm giác liệu có là bắt đầu yêu.
Kể từ ngày đi chơi ấy, nó và con bé tâm sự với nhau nhiều hơn, đi với nhau gắn bó hơn và những cái nắm tay cũng chẳng còn ngại ngùng. Nó thấy những cảm xúc mới lạ, khác hẳn lúc ở bên người con trai ngày nào. Vẫn là chăm sóc, vẫn là quan tâm nhưng sao lại khác đến thế. Tưởng như nó đã quên hết những lo sợ của mình bấy lâu nay, quên hết những băn khoăn trăn trở ngày nào, nó đang đắm chìm trong hạnh phúc, trong vòng tay với một con bé vô cùng đáng yêu. Thời gian cứ thế trôi đi, nó và con bé ở bên nhau cho đến khi con bé biến mất. Hoàn toàn.
***
Nó tìm con bé, mải miết, tìm khắp những chốn thân quen. Yahoo của con bé chẳng bao giờ còn sáng, Facebook cũng đã đóng rồi. Bạn bè con bé, có đứa bảo gia đình con bé chuyển đi theo bố công tác, có đứa bảo nó đi du học. Nó giật mình, từ trước đến giờ chưa bao giờ nó tới tận nhà con bé, chỉ là đứng ở đầu phố đợi nhau. Nó đã để một người mình yêu thương bỏ lại nó. Nó đã làm gì sai ?
Nó đắm mình vào một góc tối, bao trùm quanh đó là làn khói thuốc, trong đầu nó lẩn quẩn những kỉ niệm của hai đứa, những kỉ niệm mà chẳng thể kể ra với ai cả. Nó đã cố quên đi, sao lại vẫn còn nhớ. Nó đã ngăn không cho nước mắt mình rơi xuống, vậy mà sao từng giọt một vẫn trôi dần xuống má, lạnh và đắng ngắt.
Nó vùng dậy, mở máy tính, nó muốn xóa hết đi những bức ảnh hai đứa từng chụp, xóa hết những gì có liên quan tới con bé, xóa hết, để nó không còn nhớ về một người bỏ rơi nó như vậy. Ngồi nhìn từng bức ảnh của hai đứa, nó không nỡ xóa, nhưng lại không thể không xóa. Nhắm mắt, ctrl all + delete. Màn hình trắng xóa, nó ước gì ngăn tình cảm của mình trắng xóa, chẳng còn gì để đau thương, chẳng còn gì để nhung nhớ.
"Ting", mail mới hiện ra khi mắt nó đang mờ mờ những dòng chữ đã từng là yêu thương.
"Em xin lỗi vì đã biến mất mà không một lời từ biệt như vậy, anh cũng hãy quên em đi, quên những gì chúng mình đã có, cố gắng trở về làm một người con gái bình thường đi anh, anh đang bấp bênh không xác định được hướng đi cho mình thôi. Nghe em, đi gặp bác sĩ tâm lí đi. Les khổ lắm anh ạ, không thể nói ra, không thể bày tỏ tình cảm của mình với một người con gái bình thường, không thể không nhận được những lời phỉ báng, những lời than "tởm" mẹ em xem được ảnh của em và anh trên máy tính, mẹ khóc lóc, chì chiết mãi. Bố em không chấp nhận có đứa con có vấn đề như em. Cả nhà quyết định đưa em ra nước ngoài để học và điều trị tâm lí, cũng không biết có tác dụng gì không nữa nhưng nhất quyết không để ai khác trong đại gia đình biết được sự thật về em. Quên em đi, quên cả những cảm xúc kì lạ của anh đi. Hạn chế tiếp xúc với con gái anh ạ, đừng dày vò, dằn vặt mình anh nhé. Thương anh! Đừng đợi ngày em trở về".
Bất động, nó muốn gào thét nhưng sao cổ họng nghẹn đắng chẳng thể nào thốt lên được thành lời. Nước mắt lại rơi rồi. Hạnh phúc sao có thể ngắn ngủi đến vậy? Les đâu có gì sai, sinh ra đã thế rồi thì làm được gì? Sao phải kì thị, phải giấu diếm như vậy chứ. Les, không thể có được tình yêu ư?
Littlebird
Một chút vật chất, biến mình thành les
Trong trường ai cũng biết Nga là một les chính hiệu vì phong cách ăn mặc đến đầu tóc của cô chẳng khác nào một teenboy 100%. Nga rất VIP trong mắt bạn bè khi hằng ngày “cưỡi” xe Piaggio đi học, chiếc xe trị giá hơn 7.000USD nên ai cũng “choáng”, có lẽ vì thế nên dù biết Nga là les nhưng nhiều cô nàng vẫn muốn “cặp kè” với Nga để lợi dụng vật chất.
Nga chẳng màng đến những lời nói gió bay xung quanh. Cô bạn này quyết định làm quen với Thu, một teengirl chính hiệu và rất xinh với nụ cười chúm chím. Quà ra mắt khi gặp nàng là một chiếc N95 8G gần 10 triệu đồng, hẹn nhau ở khu D sang trọng, khỏi phải nói cô nàng Thu nhà mình bất ngờ như thế nào. Bản thân Thu từ trước đến giờ chỉ dám nhìn chiếc điện thoại đắt tiền ấy qua ti-vi hay các trang web nhưng giờ cầm trong tay mà Thu cứ ngỡ mình nằm mơ.
Bạn bè biết chuyện người thì ngăn, kẻ thì thúc vào vì quen thôi, con gái với con gái với nhau có mất gì đâu mà bản thân Thu lại được lợi. Nhưng có lẽ đến bây giờ cô nàng này vẫn chưa rũ hết được mọi hậu quả của trò chơi đồng tính này. Quen nhau một thời gian Thu mới biết Nga ghen còn hơn cả Hoan Thư, lúc đầu những con ghen chỉ là cái liếc mắt nhưng từ khi mua xe cho Thu đi lại, hễ thấy Thu mỉm cười hay nói chuyện với chàng trai nào là Nga cho ăn tát tai ngay, một lần Nga tát tay Thu trước mặt bạn bè nhưng vì mình đã mang nợ vật chất của Nga quá nhiều nên Thu chỉ biết nuốt nước mắt cho qua.
Lời tâm tình của người trong cuộc
Thu ân hận kể: ”Mình vẫn chưa mất cảm giác với con trai, mình vẫn muốn làm con gái bình thường lắm chứ. Đôi lúc mình không kiềm lòng được trước những lời tỏ tình của những anh bạn cùng lớp nhưng rồi nghĩ đến những cơn ghen của Nga mình lại thôi!”. Có trong tay đầy đủ những thứ vật chất xa xỉ, trên tay là chiếc giỏ xách hiệu LV vô cùng đắt tiền nhưng ánh mắt của Thu vẫn cứ buồn buồn nhìn xa xăm. Trót sa chân vào trò chơi đồng tính nên giờ có cố gắng Thu vẫn không chấm dứt được.
Cũng sa chân vào trò chơi đồng tính và không tài nào thóat ra được là trường hợp của anh chàng người mẫu tự do tên Bảo (trường TP). Anh bạn từng được bạn bè biết đến với một gương mặt sáng, vô cùng nam tính và body hòan hảo vì Bảo rất chăm tập thể hình. Từ ngày bước chân vào làm người mẫu đi diễn tự do, tiếp xúc với dân gay, anh chàng bắt đầu bị lôi kéo và cũng “cặp kè” với vài người theo trào lưu.
Nhiều lúc anh bạn tự hỏi không biết mình có phải thật sư đồng tính hay không. Bảo lo lắng: ”Nhiều lần mấy đứa bạn thăm dò sao mày 18 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái, mình giật mình e ngại tránh né! Thật sự càng ngày mình càng thấy mất dần cảm giác với con gái vì nghe bạn bè nói con gái rất phức tạp”. Thật ra anh chàng này cũng như nhiều teenboy khác chẳng qua dang bị lầm tưởng rằng mình đồng tính, nếu bản thân bạn không chính chắn rất dễ bị sa chân vào thế giới thứ 3 để rồi không thể nào thóat ra được.
Cô nàng Ngọc Linh (17 tuổi) tâm sự: ”Ngày nay đồng tính theo “mốt”, theo trào lưu rất nhiều, các bạn chẳng qua bị ảo tưởng về giới tính của mình rồi tham gia vào các trò chơi đồng tính một cách thiếu suy nghĩ. Hậu quả của nó rất khó lường. Hãy cẩn thận trước đôi bờ giới tính của mình teen nhé!”.
trái tim em...đau vì chị ^^
truyện cảm động và rất hay về tình yêu của les
Tình yêu của em lệch lạc nhưng con tim em lại có lý lẽ riêng của nó chị à!
(24h) - Tình yêu của em lệch lạc nhưng con tim em lại có lý lẽ riêng của nó chị à!
Chị à!
truyện les hot, truyện les hay nhất
Dạo này em buồn chán lắm, chị biết không? Em chán cái cảnh sống giả dối như em tạo dựng lắm rồi. Em xinh đẹp, nết na để làm gì hả chị? Để bị bọn con trai gọi là "chảnh", là "kén chọn" khi không chấp nhận tình cảm của họ sao? Chị cao thượng khi rời xa em, ra đi vì hạnh phúc của em, thật không hả chị? Nhưng chị đâu biết được, từ khi chị đến bên cạnh em thì đã hằn sâu trong tim em một vết thương quá lớn rồi. Vậy sao chị lại ra đi, bỏ lại em giữa dòng đời đầy nghiệt ngã này
Hôm qua em rất buồn, buồn đến nỗi lại muốn tìm đến rươụ. Ngày chị ra đi, em khóc và đau khổ đến thế nào chị biết không? 11 tháng tròn chị ra đi, nhưng em không thể nguôi được tình cảm trong lòng, đi đường thấy ai giống chị là em lại nhìn, nghĩ và lại đau..
Thực ra em đã sai, sai khi chấp nhận chị, nhận lời yêu chị, dành cho chị quá nhiều tình cảm. Đáng lẽ ngày ấy, khi biết về chị như vậy thì em nên bỏ chạy chị ạ, bỏ chạy như những người bình thường vẫn làm, bỏ chạy để trái tim em không còn đau như bây giờ...
Em nhớ chị lắm chị có biết không? Ai hỏi em khi nào em lấy chồng, em chỉ cười bảo: "Khi nào luật hôn nhân của Việt Nam thay đổi"....vậy có nực cười quá không chị?
Em từng hỏi chị: "Chị cưới em nhé” thì chị bảo rằng: "Chị có thể cưới em, nhưng chỉ có hai chúng ta biết, chị không muốn hạnh phúc và cuộc sống của em bị xáo trộn. Chị chấp nhận sống cuộc sống như vậy vì gia đình không còn tôn trọng chị. Chị biết chị không còn ai nhưng với người con gái nết na như em thì chị không thể vì em còn gia đình, người thân, bạn bè". Chị nói không thể, vậy tại sao chị vẫn để em có tình cảm với chị, để em yêu một người giống mình như thế rồi nhẫn tâm bỏ rơi em?
Em không sao mà chị, ngày trước bên chị, em sống lý trí thật đấy... nên em làm chị buồn nhiều phải không? Bây giờ sao chị có thể làm như thế với em được? Em chán lắm vì em không biết tin tức và liên lạc với chị như thế nào nữa. Nhiều lúc, em bất lực với bản thân mình, muốn đổi số điện thoại và chuyển chỗ ở mới. Nhưng em bỗng nhớ đến câu nói của chị: "Nếu em đổi số điện thoại, chị sẽ chết", em hiểu rằng chị nói là sẽ làm. Chị còn nói: "Nếu chị có chết là tại em", chị có thấy chị tàn nhẫn với em lắm không?
Mỗi lần chị uống rượu, chị lại điện thoại cho em cả đêm hôm khuya khoắt. Chị nói "nhớ em nhiều lắm, nhớ rất nhiều", chị có quyền làm thế sao chị? Chị có quyền làm em nhớ, làm em đau, làm em khóc, rồi ngày hôm sau chị lại điện thoại lại nói xin lỗi vì "tại chị uống say nên chị làm phiền em", em còn biết nói sao đây chứ? Tình cảm của em vui buồn lẫn lộn theo hành động của chị phải không?
Chị nói sẽ nghe lời em, phải sống để gặp em, có phải đấy là lời gian dối không chị? Gặp em, có thật khó lắm chăng? Chị nói dối, chị luôn nói dối em như thế mà... tại em nhớ chị và em rất muốn gặp chị, nhưng em lại không đủ can đảm để nói ra điều đó chị ạ bởi vì, em vẫn sợ cái cảm giác đau của ngày xưa..
Em nói em đi chơi với người yêu, chị cười… chị nói với em "yêu được là tốt, chị mong em hạnh phúc". Em muốn làm chị đau, muốn chị đau như em ngày trước nhưng rồi em lại cảm thấy đau cho chính bản thân mình. Ở bên cạnh người con trai khác mà vẫn nhớ đến chị thì tim em cứ nhói đau.
Chị tưởng em đùa à, tình yêu của em lệch lạc nhưng con tim lại có lý lẽ riêng của nó. Chị thấy chị tốt ư? Không đâu, chị không hề tốt bởi vì chị làm cho một người chị thương yêu luôn đau khổ và nhớ về chị.
Tình yêu của em lệch lạc nhưng con tim em lại có lý lẽ riêng của nó chị à!
(24h) - Tình yêu của em lệch lạc nhưng con tim em lại có lý lẽ riêng của nó chị à!
Chị à!
truyện les hot, truyện les hay nhất
Dạo này em buồn chán lắm, chị biết không? Em chán cái cảnh sống giả dối như em tạo dựng lắm rồi. Em xinh đẹp, nết na để làm gì hả chị? Để bị bọn con trai gọi là "chảnh", là "kén chọn" khi không chấp nhận tình cảm của họ sao? Chị cao thượng khi rời xa em, ra đi vì hạnh phúc của em, thật không hả chị? Nhưng chị đâu biết được, từ khi chị đến bên cạnh em thì đã hằn sâu trong tim em một vết thương quá lớn rồi. Vậy sao chị lại ra đi, bỏ lại em giữa dòng đời đầy nghiệt ngã này
Hôm qua em rất buồn, buồn đến nỗi lại muốn tìm đến rươụ. Ngày chị ra đi, em khóc và đau khổ đến thế nào chị biết không? 11 tháng tròn chị ra đi, nhưng em không thể nguôi được tình cảm trong lòng, đi đường thấy ai giống chị là em lại nhìn, nghĩ và lại đau..
Thực ra em đã sai, sai khi chấp nhận chị, nhận lời yêu chị, dành cho chị quá nhiều tình cảm. Đáng lẽ ngày ấy, khi biết về chị như vậy thì em nên bỏ chạy chị ạ, bỏ chạy như những người bình thường vẫn làm, bỏ chạy để trái tim em không còn đau như bây giờ...
Em nhớ chị lắm chị có biết không? Ai hỏi em khi nào em lấy chồng, em chỉ cười bảo: "Khi nào luật hôn nhân của Việt Nam thay đổi"....vậy có nực cười quá không chị?
Em từng hỏi chị: "Chị cưới em nhé” thì chị bảo rằng: "Chị có thể cưới em, nhưng chỉ có hai chúng ta biết, chị không muốn hạnh phúc và cuộc sống của em bị xáo trộn. Chị chấp nhận sống cuộc sống như vậy vì gia đình không còn tôn trọng chị. Chị biết chị không còn ai nhưng với người con gái nết na như em thì chị không thể vì em còn gia đình, người thân, bạn bè". Chị nói không thể, vậy tại sao chị vẫn để em có tình cảm với chị, để em yêu một người giống mình như thế rồi nhẫn tâm bỏ rơi em?
Em không sao mà chị, ngày trước bên chị, em sống lý trí thật đấy... nên em làm chị buồn nhiều phải không? Bây giờ sao chị có thể làm như thế với em được? Em chán lắm vì em không biết tin tức và liên lạc với chị như thế nào nữa. Nhiều lúc, em bất lực với bản thân mình, muốn đổi số điện thoại và chuyển chỗ ở mới. Nhưng em bỗng nhớ đến câu nói của chị: "Nếu em đổi số điện thoại, chị sẽ chết", em hiểu rằng chị nói là sẽ làm. Chị còn nói: "Nếu chị có chết là tại em", chị có thấy chị tàn nhẫn với em lắm không?
Mỗi lần chị uống rượu, chị lại điện thoại cho em cả đêm hôm khuya khoắt. Chị nói "nhớ em nhiều lắm, nhớ rất nhiều", chị có quyền làm thế sao chị? Chị có quyền làm em nhớ, làm em đau, làm em khóc, rồi ngày hôm sau chị lại điện thoại lại nói xin lỗi vì "tại chị uống say nên chị làm phiền em", em còn biết nói sao đây chứ? Tình cảm của em vui buồn lẫn lộn theo hành động của chị phải không?
Chị nói sẽ nghe lời em, phải sống để gặp em, có phải đấy là lời gian dối không chị? Gặp em, có thật khó lắm chăng? Chị nói dối, chị luôn nói dối em như thế mà... tại em nhớ chị và em rất muốn gặp chị, nhưng em lại không đủ can đảm để nói ra điều đó chị ạ bởi vì, em vẫn sợ cái cảm giác đau của ngày xưa..
Em nói em đi chơi với người yêu, chị cười… chị nói với em "yêu được là tốt, chị mong em hạnh phúc". Em muốn làm chị đau, muốn chị đau như em ngày trước nhưng rồi em lại cảm thấy đau cho chính bản thân mình. Ở bên cạnh người con trai khác mà vẫn nhớ đến chị thì tim em cứ nhói đau.
Chị tưởng em đùa à, tình yêu của em lệch lạc nhưng con tim lại có lý lẽ riêng của nó. Chị thấy chị tốt ư? Không đâu, chị không hề tốt bởi vì chị làm cho một người chị thương yêu luôn đau khổ và nhớ về chị.
[truyện les]- ngày mai anh lấy chồng ^^
Người yêu cô cuối cùng cũng phải lấy chồng. Không phải vì anh không thể đấu tranh lại gia đình, cũng chẳng phải anh hết yêu cô…nhưng đường đời có những lúc buộc ta phải đi trên con đường ta không muốn.
Truyện les ngắn của Thùy Anh
Trung thu năm đó trăng tròn vành vạnh, sáng cả góc trời. Ánh sáng dịu hiền của trăng soi rõ mọi thứ. Trong một căn phòng nhỏ bé, có hai tâm hồn đang ẩn náu vào nhau. Cô gái mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ đang nằm gọn trong lòng trong người yêu. Cô nằm ngoan hiền như con mèo mướp hưởng sủng ái cuộc đời. Cô nhắm nghiền mắt, đầu áp lên ngực người yêu, lắng nghe nhịp thở, lặng tâm hồn để biết thời gian đang trôi. Hơn bao giờ hết cô biết lúc này cô đang rất hạnh phúc, mặc dù hạnh phúc sẽ tan biến trước bình mình ngày mai. Người yêu cô cũng thế. Họ cảm nhận hạnh phúc cùng nhau.
Không gian tĩnh lặng. Không lời nói, không thở dài, đôi tình nhân rót vào tim nhau những lời yêu thầm lặng. Cô gái tưởng tượng tương lai mình bắt đầu từ ngày mai. Có lẽ ngày mai sẽ khá là trống trải. Người yêu cô sẽ bước sang một ngã rẽ khác. Cô không trách giận gì cả. Chẳng phải vì cô quá yêu mà không thể trách giận mà vì cô hiểu có những thời điểm đến lúc phải dừng.
Gần 2 giờ sáng. Giờ này nếu là những ngày bình thường khác, có lẽ cô đã ngủ ngon với những giấc mơ đầy ắp niềm tin, hi vọng, hạnh phúc cùng người yêu. Nhưng hôm nay thì khác, cô không muốn ngủ. Cô muốn cái giấc mơ hằng đêm hôm nay hãy hiện diện như là sự thật. Nép lòng vào người yêu cô thỏ thẻ:
- Anh sẽ yêu em bao lâu?
- Anh yêu em suốt cuộc đời anh!
- Anh sẽ xa em bao lâu ?
- Anh sẽ xa em mãi mãi!
Không hiều sao lời nói ấy lại không hề làm cô buồn. Có những sự thật làm tâm hồn nguội tắt hi vọng, làm đảo lộn, quay cuồng mọi thứ, nhưng cũng có những sự thật làm thanh thản lòng ta. Cô trong giây phút này cũng thế. Đón nhận những trả lời từ người yêu, lòng cô thấy thật nhẹ nhỏm. Người yêu cô sẽ yêu cô suốt cuộc đời anh nhưng lại sẽ xa mãi mãi. “Không sao cả…”, cô nhủ thầm “xa mãi mãi…”
Tiếng chuông di dộng vang lên bài hát quen thuộc của hai người…Cô gái nhổm người dậy, khuôn mặt thoáng lo lắng, nhưng cô cũng kịp điềm tĩnh lại. Người yêu với tay cầm điện thoại, định bụng tắt đi, nhưng cô gái nói “hãy nghe đi anh”. Người yêu nhỏ giọng “em nằm đợi anh nghe điện thọai chút nhé” “dạ”. Người yêu rời giường nhẹ nhàng, bước ra ngoài lan can và bắt đầu to nhỏ điều gì đó. Cô gái trong đây nằm yên trong chiếc chăn bông. Cô nửa muốn lắng nghe, nửa muốn vờ đi những lời thì thầm bên ngoài trong gió. “Có lẽ không nên nghe, tốt nhất đừng nghe…” – cô nhắm nghiền mắt cố xua đuổi những lời đang nói ngoài kia. 40phút trôi qua, cuộc nói chuyện vẫn chưa chấm dứt. Sốt ruột bắt đầu dâng trong lòng cô. Khoác hờ cái áo, cô bước ra lan can cũng là lúc cuộc nói chuyện đến lúc ngưng. Cô chỉ kịp nghe “đêm này là đêm cuối, con hứa sẽ có mặt trong đám cưới ngày mai”.
Quay người lại, người yêu nhìn thấy cô. Cô đến thật khẽ và dịu giọng “mẹ gọi anh hả?” “ừh” – “mai mấy giờ anh đi” – “àh, có lẽ 6h sáng em àh” – “cô dâu sẽ đẹp chứ anh” câu hỏi này hẳn là tinh nghịch lắm. Không ngờ đến giây phút này cô vẫn tìm được một điều lạc quan để có thể mỉm cười. Anh trả lời “anh không biết em àh, cô dâu đẹp xấu anh không quan tâm, anh chỉ ước cô dâu là em thôi và anh là chú rể bên em.” Khẽ cười. Cô ngúc ngắc, dụi đầu vào tay anh như con mèo thèm cái vuốt ve. “Vào với em, em muốn yêu anh lần cuối”.
Người yêu thở dài, nhưng vẫn bước vào cùng cô. Cảm xúc “yêu” bắt đầu dâng trào. Tay nắm chặt tay, hai tâm hồn lại hòa quyện như những lần từng “yêu” nhau. Căn phòng bắt đầu ấm hơn bởi hơi thở, bởi hương vị “tình yêu”. Vẫn cái cách hôn nhẹ nhàng đó, vẫn bàn tay lả lướt trên đôi mông và gò ngực căng tròn, cái cách họ “yêu” nhau bao ngày qua vẫn thế, đầy nồng nhiệt và đậm chất tình. Cuộc “yêu” thật cuồng nhiệt. trong nhẹ nhàng vẫn có mạnh mẽ, cô “yêu” như không còn “yêu” lần nữa…nhưng thật là thế mà. Ngày mai, hạnh phúc hôm nay sẽ không còn nữa.
Cuộc “yêu” tàn, cũng là lúc đổng hồ gần điểm 6h. Chính lúc này đây, cô gái mới thật muốn khóc. Cái hạnh phúc vừa được “yêu” thật mỏng manh. Nó nhẹ tênh như bọt xà phòng…Àh vì nó là bọt xà phòng nên chắc hẳn nó sẽ vỡ tan trước ánh sáng bình minh. Cô buồn vì nghĩ đến điều đó. Cô bước lại gần người yêu, mặc quần áo và chăm sóc như những ngày xưa. Người yêu cô vuốt đầu và nói “Anh xin lỗi”. Cô mìm cười và nói “Anh có lỗi gì đâu, tình yêu chúng ta là thế mà.” Thoáng long lanh trong mắt cô giọt nước mắt chực rớt. Cô mím môi, cố mở to mắt đễ không rơi bất cứ giọt nước mắt nào. Nhưng rồi mắt cô nhòe đi, cô nấc những tiếng nhẹ…nhưng nghe xót lắm. Người yêu ôm chặt cô mà không biết nói gì hơn và cũng cố không khóc. “Anh phải đi rồi, em đừng nghĩ về anh nữa. Anh yêu em suốt đời, nhưng anh xin lỗi vì phải xa em mãi mãi…. Hãy vui lên và đón nhận hạnh phúc mới. Em xứng đáng như thế.” Cô nấc to hơn “Chúc anh hạnh phúc, hãy làm cô dâu đẹp anh nhé. Em hi vọng chồng anh sẽ đem lại mọi thứ tốt nhất cho anh”.
Người yêu cô cuối cùng cũng phải lấy chồng. Không phải vì anh không thể đấu tranh lại gia đình, cũng chẳng phải anh hết yêu cô…nhưng đường đời có những lúc buộc ta phải đi trên con đường ta không muốn. Cô hiểu điều đó, nên không trách anh, cũng không hết yêu anh. Cô cũng sẽ như anh “yêu anh suốt cuộc đời cô, nhưng sẽ xa anh mãi mãi”
“Ngày mai anh lấy chồng, hãy hạnh phúc anh nhé” Cô thầm nói khi anh buớc lên xe, và chíếc xe vội lao đi khi sương sớm còn chưa tan hết. Lòng và tâm trí trống rỗng…không hẳn, thật sự cô cũng hạnh phúc vì đã được yêu và yêu hết mình cùng người cô yêu thương…
Link to this post!
Truyện les ngắn của Thùy Anh
Trung thu năm đó trăng tròn vành vạnh, sáng cả góc trời. Ánh sáng dịu hiền của trăng soi rõ mọi thứ. Trong một căn phòng nhỏ bé, có hai tâm hồn đang ẩn náu vào nhau. Cô gái mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ đang nằm gọn trong lòng trong người yêu. Cô nằm ngoan hiền như con mèo mướp hưởng sủng ái cuộc đời. Cô nhắm nghiền mắt, đầu áp lên ngực người yêu, lắng nghe nhịp thở, lặng tâm hồn để biết thời gian đang trôi. Hơn bao giờ hết cô biết lúc này cô đang rất hạnh phúc, mặc dù hạnh phúc sẽ tan biến trước bình mình ngày mai. Người yêu cô cũng thế. Họ cảm nhận hạnh phúc cùng nhau.
Không gian tĩnh lặng. Không lời nói, không thở dài, đôi tình nhân rót vào tim nhau những lời yêu thầm lặng. Cô gái tưởng tượng tương lai mình bắt đầu từ ngày mai. Có lẽ ngày mai sẽ khá là trống trải. Người yêu cô sẽ bước sang một ngã rẽ khác. Cô không trách giận gì cả. Chẳng phải vì cô quá yêu mà không thể trách giận mà vì cô hiểu có những thời điểm đến lúc phải dừng.
Gần 2 giờ sáng. Giờ này nếu là những ngày bình thường khác, có lẽ cô đã ngủ ngon với những giấc mơ đầy ắp niềm tin, hi vọng, hạnh phúc cùng người yêu. Nhưng hôm nay thì khác, cô không muốn ngủ. Cô muốn cái giấc mơ hằng đêm hôm nay hãy hiện diện như là sự thật. Nép lòng vào người yêu cô thỏ thẻ:
- Anh sẽ yêu em bao lâu?
- Anh yêu em suốt cuộc đời anh!
- Anh sẽ xa em bao lâu ?
- Anh sẽ xa em mãi mãi!
Không hiều sao lời nói ấy lại không hề làm cô buồn. Có những sự thật làm tâm hồn nguội tắt hi vọng, làm đảo lộn, quay cuồng mọi thứ, nhưng cũng có những sự thật làm thanh thản lòng ta. Cô trong giây phút này cũng thế. Đón nhận những trả lời từ người yêu, lòng cô thấy thật nhẹ nhỏm. Người yêu cô sẽ yêu cô suốt cuộc đời anh nhưng lại sẽ xa mãi mãi. “Không sao cả…”, cô nhủ thầm “xa mãi mãi…”
Tiếng chuông di dộng vang lên bài hát quen thuộc của hai người…Cô gái nhổm người dậy, khuôn mặt thoáng lo lắng, nhưng cô cũng kịp điềm tĩnh lại. Người yêu với tay cầm điện thoại, định bụng tắt đi, nhưng cô gái nói “hãy nghe đi anh”. Người yêu nhỏ giọng “em nằm đợi anh nghe điện thọai chút nhé” “dạ”. Người yêu rời giường nhẹ nhàng, bước ra ngoài lan can và bắt đầu to nhỏ điều gì đó. Cô gái trong đây nằm yên trong chiếc chăn bông. Cô nửa muốn lắng nghe, nửa muốn vờ đi những lời thì thầm bên ngoài trong gió. “Có lẽ không nên nghe, tốt nhất đừng nghe…” – cô nhắm nghiền mắt cố xua đuổi những lời đang nói ngoài kia. 40phút trôi qua, cuộc nói chuyện vẫn chưa chấm dứt. Sốt ruột bắt đầu dâng trong lòng cô. Khoác hờ cái áo, cô bước ra lan can cũng là lúc cuộc nói chuyện đến lúc ngưng. Cô chỉ kịp nghe “đêm này là đêm cuối, con hứa sẽ có mặt trong đám cưới ngày mai”.
Quay người lại, người yêu nhìn thấy cô. Cô đến thật khẽ và dịu giọng “mẹ gọi anh hả?” “ừh” – “mai mấy giờ anh đi” – “àh, có lẽ 6h sáng em àh” – “cô dâu sẽ đẹp chứ anh” câu hỏi này hẳn là tinh nghịch lắm. Không ngờ đến giây phút này cô vẫn tìm được một điều lạc quan để có thể mỉm cười. Anh trả lời “anh không biết em àh, cô dâu đẹp xấu anh không quan tâm, anh chỉ ước cô dâu là em thôi và anh là chú rể bên em.” Khẽ cười. Cô ngúc ngắc, dụi đầu vào tay anh như con mèo thèm cái vuốt ve. “Vào với em, em muốn yêu anh lần cuối”.
Người yêu thở dài, nhưng vẫn bước vào cùng cô. Cảm xúc “yêu” bắt đầu dâng trào. Tay nắm chặt tay, hai tâm hồn lại hòa quyện như những lần từng “yêu” nhau. Căn phòng bắt đầu ấm hơn bởi hơi thở, bởi hương vị “tình yêu”. Vẫn cái cách hôn nhẹ nhàng đó, vẫn bàn tay lả lướt trên đôi mông và gò ngực căng tròn, cái cách họ “yêu” nhau bao ngày qua vẫn thế, đầy nồng nhiệt và đậm chất tình. Cuộc “yêu” thật cuồng nhiệt. trong nhẹ nhàng vẫn có mạnh mẽ, cô “yêu” như không còn “yêu” lần nữa…nhưng thật là thế mà. Ngày mai, hạnh phúc hôm nay sẽ không còn nữa.
Cuộc “yêu” tàn, cũng là lúc đổng hồ gần điểm 6h. Chính lúc này đây, cô gái mới thật muốn khóc. Cái hạnh phúc vừa được “yêu” thật mỏng manh. Nó nhẹ tênh như bọt xà phòng…Àh vì nó là bọt xà phòng nên chắc hẳn nó sẽ vỡ tan trước ánh sáng bình minh. Cô buồn vì nghĩ đến điều đó. Cô bước lại gần người yêu, mặc quần áo và chăm sóc như những ngày xưa. Người yêu cô vuốt đầu và nói “Anh xin lỗi”. Cô mìm cười và nói “Anh có lỗi gì đâu, tình yêu chúng ta là thế mà.” Thoáng long lanh trong mắt cô giọt nước mắt chực rớt. Cô mím môi, cố mở to mắt đễ không rơi bất cứ giọt nước mắt nào. Nhưng rồi mắt cô nhòe đi, cô nấc những tiếng nhẹ…nhưng nghe xót lắm. Người yêu ôm chặt cô mà không biết nói gì hơn và cũng cố không khóc. “Anh phải đi rồi, em đừng nghĩ về anh nữa. Anh yêu em suốt đời, nhưng anh xin lỗi vì phải xa em mãi mãi…. Hãy vui lên và đón nhận hạnh phúc mới. Em xứng đáng như thế.” Cô nấc to hơn “Chúc anh hạnh phúc, hãy làm cô dâu đẹp anh nhé. Em hi vọng chồng anh sẽ đem lại mọi thứ tốt nhất cho anh”.
Người yêu cô cuối cùng cũng phải lấy chồng. Không phải vì anh không thể đấu tranh lại gia đình, cũng chẳng phải anh hết yêu cô…nhưng đường đời có những lúc buộc ta phải đi trên con đường ta không muốn. Cô hiểu điều đó, nên không trách anh, cũng không hết yêu anh. Cô cũng sẽ như anh “yêu anh suốt cuộc đời cô, nhưng sẽ xa anh mãi mãi”
“Ngày mai anh lấy chồng, hãy hạnh phúc anh nhé” Cô thầm nói khi anh buớc lên xe, và chíếc xe vội lao đi khi sương sớm còn chưa tan hết. Lòng và tâm trí trống rỗng…không hẳn, thật sự cô cũng hạnh phúc vì đã được yêu và yêu hết mình cùng người cô yêu thương…
Link to this post!
Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014
nụ hôn của les
Cũng là một cô bé được sinh ra bình thường như bao cô bé khác. Biết yêu, biết khóc, biết vui, biết buồn, biết giận...
Rồi từng ngày cô bé lớn lên và trải qua biết bao nhiêu cuộc tình đầy sóng gió và nước mắt. Điều cuối cùng cho mỗi cuộc tình là cô bé lặng lẽ quay đi cầu chúc hạnh phúc đến với tình yêu của mình. Con bạn thân nhất của cô bé ngồi bên cạnh và an ủi:
- Đàn ông không đáng để bạn khóc đâu!
Cô bé mỉm cười và quay đi, nước mắt của bé như hạt pha lê trong suốt rơi xuống. Và cứ mỗi giọt nước mắt ấy lại như một vết dao đâm vào tim cô bạn thân...Cô bé đâu biết rằng ngoài những tên con trai giả dối luôn tung ra những lời ngon ngọt để yêu được cô bé thì bên cạnh đó đã có một người con gái yêu cô bé từ rất lâu rồi, một tình yêu nhỏ bé, thầm kín nhưng sâu sắc đến tận đáy lòng đang dành cho cô. Cô bé ngốc nghếch...cứ mải miết tin vào lời yêu của lũ con trai rồi cuối cùng chả nhận được gì cả. Người cuối cùng ở bên cô bé vẫn chỉ là người bạn thân. Đến một ngày, cô bé ngỡ ngàng khi cô bạn thân nhất đã hôn cô bé. Nhẹ nhàng mà ấm áp...Cô bạn thân khẽ nói:
- Mình yêu bạn từ rất lâu rồi!
Cô bé khóc. Cô lắc đầu quầy quậy và nói:
- Không được! Sao chúng ta có thể yêu nhau được chứ!
...Cô chạy về nhà và đóng kín cửa phòng, trái tim cô dường như có gì đó đã thay đổi. Nụ hôn ấy cứ mãi ám ảnh cô...vừa sợ...vừa bồi hồi...lại đan xen sự xúc động và cuốn hút khó cưỡng. Cô tự lừa dối mình...rằng cô đã yêu cô bạn thân ngay từ giây phút hai người hôn nhau rồi. Cô ngồi im lặng để đưa ra suy nghĩ cuối cùng...Không khí ẩm ướt và tĩnh lặng của mùa đông đang từng giờ từng phút trôi qua. Rồi không khí ấy được phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại reo vang lên " Reng...reng...".
Cô bé chạy xuống dưới nhà, tay run run nhấc chiếc điện thoại:
- Aloo...!
- Mình đây...
Chân cô bé như không thể đứng vững được nữa:
- Có...có chuyện gì vậy?
- Mình đang đứng ở dưới nhà cậu...cậu xuống ngay nhé...!
- Ừ...!
Cô bé cúp máy...chạy lên phòng lấy chiếc áo khoác...mỗi bước chân của cô là một cảm xúc vừa sợ...lại vừa khấp khởi mừng...
Hai người đứng nhìn nhau ở trước cửa ngôi nhà lạnh lẽo...Cô bạn thân nói:
- Mình xin lỗi! Mình đã phải trải qua một thời gian khá dài để chấp nhận được tình cảm này. Mình cũng bất ngờ như bạn. Nhưng mình không dám nói...vì mình sợ...mình sẽ mất bạn. Rồi mình không thể kiềm lòng nữa khi thấy bạn quá đau khổ vì con trai. Cứ mỗi lần bạn khóc...là mình lại muốn khóc theo...Và...Mình ko dám mong câu trả lời của bạn...ngày mai...mình sẽ chuyển đi...
Nói đến đó, cô bạn thân lặng lẽ quay về. Cô bé đứng lại một mình, hơi gió mùa đông heo hút, gió giận giữ...thổi vù vù bên tai cô bé...Trái tim cô đã đập nhanh hơn một nhịp.
Cô vào nhà, đóng cửa, lại có tiếng chuông điện thoại reo...Cô chạy đến mệt mỏi nhấc máy:
- Aloo...!
- Là anh đây...!
Trái tim cô bé như thắt sâu lại...người yêu cũ của cô...sao lại gọi cho cô?
- Có chuyện gì vậy?
- Thật khó nói qua điện thoại...mai mình gặp nhau nhé...
- Vâng...
Cô bé cúp máy, lòng như nở hoa. Cô hát vang lòng vui mừng...Và cô cũng chợt quên bay biến đi những lời nói đầy xúc động của cô bạn thân.
Cô mặc bộ váy đẹp nhất, kiểu tóc dễ thương nhất đi gặp tình yêu cũ. Cô ngồi đợi ở quán cafe trống vắng...Rồi tình cũ đã đến, cô vui mừng đứng dậy...Anh ta tiến đến...ôm chặt và hôn cô...Nụ hôn cô nhận được, cô không cảm nhận một tình yêu nồng thắm mà trong đó chỉ có sự giả dối...Cô mạnh mẽ đẩy hắn ra và nói:
- Như thế là sao?
- Như thế là anh yêu em, anh xin lỗi...Mình quay lại với nhau nhé!
- Có vẻ anh nói mọi chuyện đơn giản nhỉ? Chuyện tình của tôi với anh sau bao lần tan hợp anh chỉ biết nói xin lỗi thôi sao? Đồ ngốc?
Trước sự ngỡ ngàng, hắn không thể ngờ cô đã thay đổi, cô không còn yếu ớt e thẹn, hắn ấp úng không nói được lời nào. Cô bé dõng dạc nói to:
- Anh biết không? Sau bao cuộc tình ấy...tôi có thể nói to với anh rằng tôi không còn yêu anh nữa, không còn yêu tên nào nữa...ha ha ha
Cô bé ngập tràn trong hạnh phúc, cô lấy áo khoác bước ra cửa. Hắn đuổi theo gọi bối rối:
- Em đi đâu vậy?
Nước mắt cô rơi xuống:
- Đi tìm tình yêu mà bấy lâu nay tôi đã không nhận ra...!
Những giọt nước mắt giờ đây, không phải là giọt nước mắt đau khổ mà đó là những giọt nước mắt hạnh phúc...
Cô nhìn thấy cô bạn thân đang dọn đồ...Cô bước đến rồi nói:
- Bạn sẽ chuyển đi thật sao? Chẳng lẽ bạn định bỏ mình?
Đôi mắt cô bạn thân long lanh...đầy hạnh phúc:
- Bạn...bạn...!
Cô bé bước đến gần hơn...:
- Mình đã suy nghĩ! Trong những lúc mình đau khổ nhất bạn đã ở bên mình. Mình vừa nhận được nụ hôn của người bạn trai cũ.
- Rồi sao?
- Mình nhận ra rằng đó không phải là nụ hôn mà mình mong muốn bấy lâu!
- Và...?
- Ngốc ạk? Còn và cái gì nữa...
Rồi trong mùa đông lạnh lẽo, có hai trái tim đã sưởi ấm cái giá rét của mùa đông...Những tia nắng bé nhỏ chợt hắt nhẹ lên hai trái tim ấy...
Bạn biết đoạn kết rồi mà....
Rồi từng ngày cô bé lớn lên và trải qua biết bao nhiêu cuộc tình đầy sóng gió và nước mắt. Điều cuối cùng cho mỗi cuộc tình là cô bé lặng lẽ quay đi cầu chúc hạnh phúc đến với tình yêu của mình. Con bạn thân nhất của cô bé ngồi bên cạnh và an ủi:
- Đàn ông không đáng để bạn khóc đâu!
Cô bé mỉm cười và quay đi, nước mắt của bé như hạt pha lê trong suốt rơi xuống. Và cứ mỗi giọt nước mắt ấy lại như một vết dao đâm vào tim cô bạn thân...Cô bé đâu biết rằng ngoài những tên con trai giả dối luôn tung ra những lời ngon ngọt để yêu được cô bé thì bên cạnh đó đã có một người con gái yêu cô bé từ rất lâu rồi, một tình yêu nhỏ bé, thầm kín nhưng sâu sắc đến tận đáy lòng đang dành cho cô. Cô bé ngốc nghếch...cứ mải miết tin vào lời yêu của lũ con trai rồi cuối cùng chả nhận được gì cả. Người cuối cùng ở bên cô bé vẫn chỉ là người bạn thân. Đến một ngày, cô bé ngỡ ngàng khi cô bạn thân nhất đã hôn cô bé. Nhẹ nhàng mà ấm áp...Cô bạn thân khẽ nói:
- Mình yêu bạn từ rất lâu rồi!
Cô bé khóc. Cô lắc đầu quầy quậy và nói:
- Không được! Sao chúng ta có thể yêu nhau được chứ!
...Cô chạy về nhà và đóng kín cửa phòng, trái tim cô dường như có gì đó đã thay đổi. Nụ hôn ấy cứ mãi ám ảnh cô...vừa sợ...vừa bồi hồi...lại đan xen sự xúc động và cuốn hút khó cưỡng. Cô tự lừa dối mình...rằng cô đã yêu cô bạn thân ngay từ giây phút hai người hôn nhau rồi. Cô ngồi im lặng để đưa ra suy nghĩ cuối cùng...Không khí ẩm ướt và tĩnh lặng của mùa đông đang từng giờ từng phút trôi qua. Rồi không khí ấy được phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại reo vang lên " Reng...reng...".
Cô bé chạy xuống dưới nhà, tay run run nhấc chiếc điện thoại:
- Aloo...!
- Mình đây...
Chân cô bé như không thể đứng vững được nữa:
- Có...có chuyện gì vậy?
- Mình đang đứng ở dưới nhà cậu...cậu xuống ngay nhé...!
- Ừ...!
Cô bé cúp máy...chạy lên phòng lấy chiếc áo khoác...mỗi bước chân của cô là một cảm xúc vừa sợ...lại vừa khấp khởi mừng...
Hai người đứng nhìn nhau ở trước cửa ngôi nhà lạnh lẽo...Cô bạn thân nói:
- Mình xin lỗi! Mình đã phải trải qua một thời gian khá dài để chấp nhận được tình cảm này. Mình cũng bất ngờ như bạn. Nhưng mình không dám nói...vì mình sợ...mình sẽ mất bạn. Rồi mình không thể kiềm lòng nữa khi thấy bạn quá đau khổ vì con trai. Cứ mỗi lần bạn khóc...là mình lại muốn khóc theo...Và...Mình ko dám mong câu trả lời của bạn...ngày mai...mình sẽ chuyển đi...
Nói đến đó, cô bạn thân lặng lẽ quay về. Cô bé đứng lại một mình, hơi gió mùa đông heo hút, gió giận giữ...thổi vù vù bên tai cô bé...Trái tim cô đã đập nhanh hơn một nhịp.
Cô vào nhà, đóng cửa, lại có tiếng chuông điện thoại reo...Cô chạy đến mệt mỏi nhấc máy:
- Aloo...!
- Là anh đây...!
Trái tim cô bé như thắt sâu lại...người yêu cũ của cô...sao lại gọi cho cô?
- Có chuyện gì vậy?
- Thật khó nói qua điện thoại...mai mình gặp nhau nhé...
- Vâng...
Cô bé cúp máy, lòng như nở hoa. Cô hát vang lòng vui mừng...Và cô cũng chợt quên bay biến đi những lời nói đầy xúc động của cô bạn thân.
Cô mặc bộ váy đẹp nhất, kiểu tóc dễ thương nhất đi gặp tình yêu cũ. Cô ngồi đợi ở quán cafe trống vắng...Rồi tình cũ đã đến, cô vui mừng đứng dậy...Anh ta tiến đến...ôm chặt và hôn cô...Nụ hôn cô nhận được, cô không cảm nhận một tình yêu nồng thắm mà trong đó chỉ có sự giả dối...Cô mạnh mẽ đẩy hắn ra và nói:
- Như thế là sao?
- Như thế là anh yêu em, anh xin lỗi...Mình quay lại với nhau nhé!
- Có vẻ anh nói mọi chuyện đơn giản nhỉ? Chuyện tình của tôi với anh sau bao lần tan hợp anh chỉ biết nói xin lỗi thôi sao? Đồ ngốc?
Trước sự ngỡ ngàng, hắn không thể ngờ cô đã thay đổi, cô không còn yếu ớt e thẹn, hắn ấp úng không nói được lời nào. Cô bé dõng dạc nói to:
- Anh biết không? Sau bao cuộc tình ấy...tôi có thể nói to với anh rằng tôi không còn yêu anh nữa, không còn yêu tên nào nữa...ha ha ha
Cô bé ngập tràn trong hạnh phúc, cô lấy áo khoác bước ra cửa. Hắn đuổi theo gọi bối rối:
- Em đi đâu vậy?
Nước mắt cô rơi xuống:
- Đi tìm tình yêu mà bấy lâu nay tôi đã không nhận ra...!
Những giọt nước mắt giờ đây, không phải là giọt nước mắt đau khổ mà đó là những giọt nước mắt hạnh phúc...
Cô nhìn thấy cô bạn thân đang dọn đồ...Cô bước đến rồi nói:
- Bạn sẽ chuyển đi thật sao? Chẳng lẽ bạn định bỏ mình?
Đôi mắt cô bạn thân long lanh...đầy hạnh phúc:
- Bạn...bạn...!
Cô bé bước đến gần hơn...:
- Mình đã suy nghĩ! Trong những lúc mình đau khổ nhất bạn đã ở bên mình. Mình vừa nhận được nụ hôn của người bạn trai cũ.
- Rồi sao?
- Mình nhận ra rằng đó không phải là nụ hôn mà mình mong muốn bấy lâu!
- Và...?
- Ngốc ạk? Còn và cái gì nữa...
Rồi trong mùa đông lạnh lẽo, có hai trái tim đã sưởi ấm cái giá rét của mùa đông...Những tia nắng bé nhỏ chợt hắt nhẹ lên hai trái tim ấy...
Bạn biết đoạn kết rồi mà....
truyện les ngắn : Ừ! Tớ là Les đấy!
Tôi là một cô họcsinh bình thường có thể cho là như vậy nếu tôi có một mái tóc dài dịu dàng hay chí ít một mái tóc ngắn cá tính và vài cái váy.
Nhưng không đó không phải là sự lựa chọn của tôi, tôi có mái tóc ngắn trên cổ, nhuộm vàng và thường hay vuốt cao phần mái lên, mấy cái áo thun và vài chiếc jean trong tủ đồ. Nếu bạn nhìn thấy tôi bạn sẽ không cho rằng tôi là một đứa con gái, đúng vậy trong cái thế giớ này ít ai chấp nhận dược giới tính thật của mình. Nhưng tôi thì không, tôi thích nó, tôi muốn được làm chính tôi dù rằng hằng ngày mẹ có thang vãn: "Con ơi! Mày làm gì không làm! Lại cứ làm thứ biến thái bại hoại xã hội
sao". Tôi mặc kệ vì xin lỗi tôi chỉ có cảm giac với con gái thôi. À mà nãy giờ quên giới thiệu, tên tôi là Hạnh Nhi, nhưng cứ kêu tôi là Bin. Và Xuân Trang là cô bạn gái tôi vừa quen được 3 tháng. Cô ấy khá nữ tính, rất dịu dàng với mái tóc dài huốt lưng.
Trà chanh chém gió
_Muộn thế mới tới ak! (Xuân Trang cằn nhằn)
_Xin lỗi! Tại Bin bận việc. Lát mình đi chơi Bin hứa bù cho Trang nhé. <_-
_Ừ! Lát mình và viện thăm con nhỏ bạn Trang nha nó bị té xe, mấy này rồi chưa
thăm nó
_Ừ! Sao cũng được
Trang xoay qua, hôn và má tôi rồi nói nhỏ và tai : "Yêu Chồng nhất quả đất". Tôi cười tít mắt với câu nói đáng yêu ấy, rồi cũng nhẹ nhàng bảo:" Ừ! Nhất quả đất cơ đấy" Bệnh viện đa khoa XXX Đi theo Trang vào một phòng bệnh dịch vụ, tôi nhìn thấy một cô gái chân bị băng bó và treo ngược lên. Trang nắm tay tôi dẫn đến chào hỏi:
_Này có sao không Phương
_Chưa chết! Giờ mới vào thăm tao ak. Đây là...
_À! Chồng iu tao đấy...
_Mắc ói! Yêu với chả thương. Mai tao ra viện rồi, đến đón tao nhé.
_Ok con dê.
1 tuần sau...
Đang ngủ ngon lành, cái điện thoại đáng ghét reo lenh. Giọng Xuân Trang đầy bực
bội:
_Chồng này! Tối nay chắc vợ không đi được! Xl nhé.
_Ừ! Không sao đâu.
.....
19h30
Không có Xuân Trang bên cạnh cũng buồn thật, lang thang trên chiếc SHi mà chẳng biết đi đâu bây giờ. Ơ! là Phương bạn của Trang sao, giờ này lại đi lang thang một mình hay và nói chuyện với bạn ý.
_Phương này!
_Bạn...(Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới cố gắng lục lội trong trí nhớ hình
ảnh của tôi)
_Bạn trai của Trang này! Đi đâu lên chở cho.
_À! Trang đâu không đi cùng à. Mà nè bạn gái không có mặt mà tự tiện chở người
khác không sợ nó ghen à.
_Trang bận rồi! Ghen gì chở bạn chứ có ai xa lạ đâu, lên đi.
_Bạn đang tán mình đấy à! Nhưng mình không muốn cướp bạn trai bạn mình . :)
_Bạn lạ thật! thấy bạn đi một mình nên mới tính cho có giang thôi. Suy nghĩ bạn
thật...
_Con trai mấy người ai chả vậy.
_Con trai!!! Chắc Trang không nói cho bạn biết rồi, mà thôi bạn không cần biết
không đi thì thôi
_Này! Bin
khìn! Qua chở vợ đi học coi.
Tôi ừ, ừ vài tiếng rồi nhanh dắt xe ra khỏi nhà nhanh chạy qua nhà Trang để đón
cô. Tới nhà cô, tôi lấy điện thoại gọi:
_Tới rồi này!
Đợi khoảng 2 phút thì cô chạy ra mở cửa, leo lên xe cho tôi đèo đi học. Từ đến
trường ít nhất cũng mất 20 phút, trên xe Trang ôm chặt lấy tôi dường như sợ nếu
nới lỏng tay tôi sẽ đi mất. Tôi cũng cảm thấy cô ấy có vẻ bất an, tôi đưa tay
một tay lái xe, một tay nắm chặc tay Trang. Cảm giác hơi ấm từ tay cô truyền
qua, làm tôi cứ nắm mãi không muốn buông ra. Hôm nay trời cũng hơi lạnh nên cảm
giác ấm áp khi nắm tay một người làm tôi cảm thấy thật tuyệt. Tiếng trang nhẹ
nhàng:
_Chồng này! Chồng biết tuy quen nhau 3 tháng nhưng vợ yêu chồng lắm không, đừng
xa vợ nhé. Tuyệt đối lúc nào cũng chỉ đươc ở trong tầm mắt vợ nhé.
_Tất nhiên rồi!
Tôi không biết mình sẽ bên cạnh nhau bao lâu nữa, nhưng ít nhất ngay lúc này
tôi không muốn xa Trang dù là 1 phút.
Trường đại học xxx
Tôi chạy và nhà xe bảo Trang đứng ngoài chờ.
Không muốn Trang chờ lâu, tôi gửi xe nhanh chóng rồi chạy ra với cô. Hai chúng
tôi đều học cùng khoa nhiếp ảnh lại cùng lớp nên thời gian bên nhau càng nhiều.
Trang có đôi mắt rất đẹp, và nó luôn là hình ảnh tôi muốn chụp lại nhất, từ khi
quen cô, cô cũng là người mẫu cho tôi.
_Bin này! Hôm qua Trang xem album ảnh về thế
giới thứ 3 của Maika đấy, thích lắm cơ. Hôm nào mình cũng chụp nhé.
_Ừ! Nếu Trang thích chuyện riêng tư của chúng
ta bị người khác biết .
_Người ta chỉ nói vậy thôi mà.
Ring...ring...ring...
Tiếng chuông điên thoại của Trang reo lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng
tôi. Hình như là Phương thì phải, chỉ thấy Trang gật đầu rồi ừ mấy cái, xong
rồi cúp máy. Tôi hỏi:
_Phương à!
_Ừ! Nó gọi rủ tối nay đi Bar chơi, Bin đi cùng nhé. Tôi nghiệp nó không có bạn
bè thân thiết ngoài Trang, cha mẹ thì ly thân, không ai quan tâm cả.
Tôi không muốn nói nhiều gì cả, chỉ biết gật đầu vì không muốn từ chối bất kì
lời mời nào của Trang thôi.
Hôm nay lớp tan học hơi muộn đưa Trang về, cũng đã gần 12 giờ. Tôi chạy thẳng
về nhà. Haizz! Mệt chết mất! Ơ! Điên thoại của Trang sao, chắc lúc nảy đưa tôi
giữ mà quên lấy vể. Vừa cầm lên thì điên thoại reo, tôi bắt máy, chưa kịp nói
gì thì đầu dây bên kia:
_Cho hỏi phải người nhà em Nguyễn Hà Phương không vậy? Em ấy tự tử đang cấp cứu
tại bệnh viện. Mời người nhà đến ngay.
_Vâng!
Nghe vậy chắc có chuyện gì rồi thôi vào trước rồi báo tin cho Trang, dù sao
chuyện này cũng quan trọng hơn mà. Tôi lao xe nhanh nhất có thể để đến bệnh
viện
Bệnh Viện Đa
Khoa xxx
_Cho hỏi em là gì của bệnh
nhân?
_Dạ! Bạn
_Chúng tôi đã liên lạc với người nhà em nhưng không được, em có thể liên lạc
với họ hộ không.
_Dạ... Nhưng sao bạn ấy tự tử ai đưa bạn ấy vào đây vậy?
_Là người trong khách sạn, khi đem thức ăn đến vào phòng thì thấy em ấy đã cắt
mạch máu.
_Bạn ấy có dau không ạ?
_Đã cầm máu hiện giờ không sao rồi. Em có thể vào thăm bạn sao đó làm một số
thủ tục nhập viện.
Tôi mở cửa bước vào, mùi thuốc, mùi cồn, mùi máu, mùi máy lạnh, tất cả tạo
thành một thứ mùi khó chịu đến mức tôi chỉ muốn đi ra khỏi đây. Tôi nhìn thấy
Phương đang nằm trên giường đang...khóc. Giọng khàn, đầy đau khổ:
_Tại sao lại là cậu, tại sao lại là câu ( Phương hét lên)
_Họ không liên lạc được với ba mẹ cậu nên gọi cho Trang diện thoại câu ấy ở chỗ
tôi.
_Ai cũng bỏ mặc tôi, câu chẳng qua chỉ là một người xa lạ mới gặp nhau 2 lần ai
cần cậu đến. Con trai mấy người đều vậy, khi có được thứ mình cần rồi thì bỏ
mặc người ta, dù cho người ấy có yêu mình ra sao.
_Vậy đó là lí do bạn tự tử. Vì một thằng con trai.
_Câu thì biết gì! Tôi và anh ta yêu nhau gần 1 năm trời, lúc tôi đau khổ nhất
thì anh ấy cũng bên cạnh, lúc nào anh ấy cũng quan tâm tôi. Cả cái quý giá nhất
của con gái cũng trao anh, vậy mà giờ chỉ vì anh nói không yêu là không yêu, đi
là đi sao.
_Cô ngốc thật. Cô nên biết tên đó không xứng đáng với cô, không nên vì hắn m�
hủy hoại mình.
_Hức! Giờ thì cậu nói vậy, tới khi không còn yêu thì cậu sẽ phủi bỏ như hạt
cát.
_Cô lầm rồi! Tôi không phải người như vậy. Và cũng nói cho cô biết tôi là con
gái.
_ ....
_Cô nên suy nghĩ kĩ hơn, cô đẹp, cô thứ mà bao cô gái mong muốn, cô đáng có
những thứ xứng đáng hơn.
Tôi ra khỏi
căn phòng bỏ mặt Phương đang ngồi khóc, chắc hẳn tôi nghĩ giờ tốt nhất là tôi
cần gọi cho Trang. Không hiểu sao tự nhiên bây giờ mình lại có cảm giác khó
chịu đến thế, hay vì sự ngu xuẩn đó của Phương. Đứng ngoài cổng bệnh viện
khoảng 10 phút, tôi thấy Trang hớt ha hớt hải chạy vào:
_Sao rồi! Nó
có sao không?
_Bác sĩ bảo
chỉ mất máu thôi, còn lại không đáng lo. Mà sao Trang bảo cô ấy chỉ có mình
Trang là bạn thôi mà, sao giờ lại tự tử vì tình.
_Haizz… Cũng
vì cái tên đáng ghét đó. Thôi chuyện đó để sao. Lát về nói.
Tôi không vào
thăm cô ấy nữa, tôi ngồi ngoài đợi Trang, xem có cần giúp gì không. Sau khi
Phương đã ngủ thì Trang về. Trên đường Trang kể về người đó, thì ra đó là chàng
trai quen nhau ở một clud. Họ cho nhau số phone và sao vài lần liên lạc thì hắn
muốn Phương làm bạn gái mình, họ quen nhau được một năm rồi Phương rất yêu cậu
ta nhưng cậu ta thì lại có trò vui. Chỉ tội Phương không ai lo lắng giờ lại như
vậy, nghĩ vậy tôi càng bực giùm cô ấy.
_Ck này! Sao
này ck có như vậy với vk không.
_Tại sao lại
hỏi như vậy? Chẳng lẽ vợ xem chồng như thằng khốn đó.
_Không phải!
Mà nếu sao này! Có muốn rời xa vợ thì hãy thật thẳng thắng nói chuyện với nhau
nhé. Để lúc đó vợ không phải buồn như con Phương.
_Ừ!
Trên đường
chúng tôi im lặng, ôm chặt lấy nhau. Sợ giây phút này sẽ nhanh chóng qua đi
mất, giờ đây có lẽ tôi đã thật sự yêu Trang mất rồi. Về tới nhà, tôi thấy ba mẹ
đang ngồi xem tivi, không muốn ảnh hưởng đến họ nên cứ im lặng mà vào.
_Giờ mày không
xem ai ra gì hết rồi phải không? – Ba tỏ vẻ bực mình hỏi.
_Con thấy ba
mẹ…
_Thôi im đi,
tao không dám có đứa con bại hoại, bệnh hoạn như mày.
Lời nói như
cứa và da thịt tôi, tôi cũng là con họ, cũng là con người, cũng sợ sự kì thị
lắm chứ. Nhưng biết làm sao được, có lẽ số trời đã như vậy rồi, một con người
nhỏ bé chỉ biết chấp nhận mà thôi. Tôi im lặng không đáp, dù sao lần nào gặp họ
không vậy.
_Sinh mày ra
để mày làm thứ bán nam nữ, mất mặt gia đình. Nói tới là..là..là – Mẹ nói trong
tiếng mệt nhọc rồi ngồi bịch xuống ghế.
Nếu không muốn
họ phiền lòng nữa tốt nhất tôi nên rời khỏi đây, đợi khi nào họ nguôi giận rồi
về. Không chừng nhìn tôi them phút giây nào nữa họ lên máu, tôi phải gánh thêm
tội bất hiếu. Lấy xe ra khỏi nhà không biết đi đâu bây giờ, gọi điện cho Trang
thì sợ cô ấy lo lắng, với lại gia đình cô ấy cũng có chấp nhận mình đâu, không
lẽ rủ cô ấy cùng đi với mình à! Cứ vậy mà tôi đi lang thang mãi đến khi găp
được Phương, vẫn vẻ mặt thảm thương ấy, đôi mắt buồn sâu thẩm. Nhưng đáng ra
giờ cô phải ở viện chứ. Tại sao lại ở đây???
Tôi đí đến gần
cô, nhưng không muốn cô nhìn thấy, quan sát từng ánh mắt, cử chỉ, hành động của
cộ. Phải nói cô rất đẹp. Sống mũi cô, hàng mi cong và dày. Thân hình nóng bỏng
làm bất kì người con trai nào nhìn vào không tránh khỏi những ham muốn của
mình. Tôi vẫn im lặng ngắm nhìn ‘bức tranh sống’ ấy. Gió chiều nhẹ nhàng thổi
tóc cô bay, làm nét buồn càng hiện rõ hơn.
_Nhìn đủ chưa?
Gần 30 phút rồi đấy
Tôi giật mình
với câu nói của cô, nảy giờ cũng không hiểu mình đang làm gì nữa:
_À! Tôi… M�
sao giờ không trong viện, mà ra đây ngắm hoàng hôn.
_Thích.
_Nguy hiểm
lắm, sức khỏe chưa tốt cơ mà.
_Quan tâm à!
Không biết trả
lời thế nào đây, mình chưa bao giờ như thế cả, mình chỉ quan tâm một người duy
nhất là Trang nhưng giờ thì mình đang làm chuyện gì vậy.
_Này! Hoàng
hôn thật sự rất buồn, cứ như tâm trang của tôi vậy. Cậu biết không giờ này mình
thật sự cần lắm một người quan tâm đấy – Cô xoay người lại, đi đến chỗ tôi.
Hai chúng tôi
quá gần nhau, đến mức chỉ cần một cử động nhẹ là hai đứa sẽ chạm và nhau. Với
khoảng cách như thế này tôi có thể nhìn thấy rõ làn da trắng ‘không tỳ vết’ v�
gương mặt như thiên thần của cô. Đôi môi căn mong, làm dục vọng trong tôi không
còn kiềm chế được nữa tôi chòm người qua hôn nhẹ lên môi cô. Còn cô cứ đứng
yên, nụ hôn cứ kéo dài đến gần 5 phút. Tôi nhận ra cảm giác tội lỗi với Trang,
sự yếu đuối của Phương và việc làm điên rồ này của mình tôi đẩy Phương ra.
_Xin lỗi!
Nhưng…
_Mình chỉ cần
một người ở bên canh thôi mà!
_Nhưng tại sao
lại là mình? Chúng ta mới quen nhau thôi.
_Mình không
còn niềm tin và bất cứ thằng con trai nào cả. Mình biết được bạn sẽ không làm
mình buồn mà. Đúng không?
Nhìn vào đôi
mắt đầy sự gian nài tha thiết ấy, tôi thật sự không đành lòng từ chối, trong
lòng tôi cảm giác tội lỗi, cãm giác phân vân, tất cả đều xáo trộn lại. Thật khó
diễn tả.
_3 tháng nữa
mình đi du học rồi. Bên cạnh mình 3 tháng thôi, mình chấp nhận là người đứng
sau lưng Trang, là người đợi chờ có đươc không? Thật sự mình cần lắm sự quan
tâm từ ai đó.
Thật sự khi
nhìn vào đôi mắt ấy, sự chân thành ấy tôi không thể nào từ chối. Dường như có
sự mong lung trong lòng tôi, cảm giác muốn bảo vệ cô gái ấy. Không muốn bất kì
ai tổn thương cô, tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nâng nhẹ cầm cô lên. Nhìn vào đôi
mắt ấy, rồi nhìn vào cảnh hoàng hôn, có lẽ cảnh sắc cũng đang buồn theo tâm
trạng con người.
_3 tháng thôi
mà. Đi mình chở cậu về.
Nhưng không đó không phải là sự lựa chọn của tôi, tôi có mái tóc ngắn trên cổ, nhuộm vàng và thường hay vuốt cao phần mái lên, mấy cái áo thun và vài chiếc jean trong tủ đồ. Nếu bạn nhìn thấy tôi bạn sẽ không cho rằng tôi là một đứa con gái, đúng vậy trong cái thế giớ này ít ai chấp nhận dược giới tính thật của mình. Nhưng tôi thì không, tôi thích nó, tôi muốn được làm chính tôi dù rằng hằng ngày mẹ có thang vãn: "Con ơi! Mày làm gì không làm! Lại cứ làm thứ biến thái bại hoại xã hội
sao". Tôi mặc kệ vì xin lỗi tôi chỉ có cảm giac với con gái thôi. À mà nãy giờ quên giới thiệu, tên tôi là Hạnh Nhi, nhưng cứ kêu tôi là Bin. Và Xuân Trang là cô bạn gái tôi vừa quen được 3 tháng. Cô ấy khá nữ tính, rất dịu dàng với mái tóc dài huốt lưng.
Trà chanh chém gió
_Muộn thế mới tới ak! (Xuân Trang cằn nhằn)
_Xin lỗi! Tại Bin bận việc. Lát mình đi chơi Bin hứa bù cho Trang nhé. <_-
_Ừ! Lát mình và viện thăm con nhỏ bạn Trang nha nó bị té xe, mấy này rồi chưa
thăm nó
_Ừ! Sao cũng được
Trang xoay qua, hôn và má tôi rồi nói nhỏ và tai : "Yêu Chồng nhất quả đất". Tôi cười tít mắt với câu nói đáng yêu ấy, rồi cũng nhẹ nhàng bảo:" Ừ! Nhất quả đất cơ đấy" Bệnh viện đa khoa XXX Đi theo Trang vào một phòng bệnh dịch vụ, tôi nhìn thấy một cô gái chân bị băng bó và treo ngược lên. Trang nắm tay tôi dẫn đến chào hỏi:
_Này có sao không Phương
_Chưa chết! Giờ mới vào thăm tao ak. Đây là...
_À! Chồng iu tao đấy...
_Mắc ói! Yêu với chả thương. Mai tao ra viện rồi, đến đón tao nhé.
_Ok con dê.
1 tuần sau...
Đang ngủ ngon lành, cái điện thoại đáng ghét reo lenh. Giọng Xuân Trang đầy bực
bội:
_Chồng này! Tối nay chắc vợ không đi được! Xl nhé.
_Ừ! Không sao đâu.
.....
19h30
Không có Xuân Trang bên cạnh cũng buồn thật, lang thang trên chiếc SHi mà chẳng biết đi đâu bây giờ. Ơ! là Phương bạn của Trang sao, giờ này lại đi lang thang một mình hay và nói chuyện với bạn ý.
_Phương này!
_Bạn...(Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới cố gắng lục lội trong trí nhớ hình
ảnh của tôi)
_Bạn trai của Trang này! Đi đâu lên chở cho.
_À! Trang đâu không đi cùng à. Mà nè bạn gái không có mặt mà tự tiện chở người
khác không sợ nó ghen à.
_Trang bận rồi! Ghen gì chở bạn chứ có ai xa lạ đâu, lên đi.
_Bạn đang tán mình đấy à! Nhưng mình không muốn cướp bạn trai bạn mình . :)
_Bạn lạ thật! thấy bạn đi một mình nên mới tính cho có giang thôi. Suy nghĩ bạn
thật...
_Con trai mấy người ai chả vậy.
_Con trai!!! Chắc Trang không nói cho bạn biết rồi, mà thôi bạn không cần biết
không đi thì thôi
_Này! Bin
khìn! Qua chở vợ đi học coi.
Tôi ừ, ừ vài tiếng rồi nhanh dắt xe ra khỏi nhà nhanh chạy qua nhà Trang để đón
cô. Tới nhà cô, tôi lấy điện thoại gọi:
_Tới rồi này!
Đợi khoảng 2 phút thì cô chạy ra mở cửa, leo lên xe cho tôi đèo đi học. Từ đến
trường ít nhất cũng mất 20 phút, trên xe Trang ôm chặt lấy tôi dường như sợ nếu
nới lỏng tay tôi sẽ đi mất. Tôi cũng cảm thấy cô ấy có vẻ bất an, tôi đưa tay
một tay lái xe, một tay nắm chặc tay Trang. Cảm giác hơi ấm từ tay cô truyền
qua, làm tôi cứ nắm mãi không muốn buông ra. Hôm nay trời cũng hơi lạnh nên cảm
giác ấm áp khi nắm tay một người làm tôi cảm thấy thật tuyệt. Tiếng trang nhẹ
nhàng:
_Chồng này! Chồng biết tuy quen nhau 3 tháng nhưng vợ yêu chồng lắm không, đừng
xa vợ nhé. Tuyệt đối lúc nào cũng chỉ đươc ở trong tầm mắt vợ nhé.
_Tất nhiên rồi!
Tôi không biết mình sẽ bên cạnh nhau bao lâu nữa, nhưng ít nhất ngay lúc này
tôi không muốn xa Trang dù là 1 phút.
Trường đại học xxx
Tôi chạy và nhà xe bảo Trang đứng ngoài chờ.
Không muốn Trang chờ lâu, tôi gửi xe nhanh chóng rồi chạy ra với cô. Hai chúng
tôi đều học cùng khoa nhiếp ảnh lại cùng lớp nên thời gian bên nhau càng nhiều.
Trang có đôi mắt rất đẹp, và nó luôn là hình ảnh tôi muốn chụp lại nhất, từ khi
quen cô, cô cũng là người mẫu cho tôi.
_Bin này! Hôm qua Trang xem album ảnh về thế
giới thứ 3 của Maika đấy, thích lắm cơ. Hôm nào mình cũng chụp nhé.
_Ừ! Nếu Trang thích chuyện riêng tư của chúng
ta bị người khác biết .
_Người ta chỉ nói vậy thôi mà.
Ring...ring...ring...
Tiếng chuông điên thoại của Trang reo lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng
tôi. Hình như là Phương thì phải, chỉ thấy Trang gật đầu rồi ừ mấy cái, xong
rồi cúp máy. Tôi hỏi:
_Phương à!
_Ừ! Nó gọi rủ tối nay đi Bar chơi, Bin đi cùng nhé. Tôi nghiệp nó không có bạn
bè thân thiết ngoài Trang, cha mẹ thì ly thân, không ai quan tâm cả.
Tôi không muốn nói nhiều gì cả, chỉ biết gật đầu vì không muốn từ chối bất kì
lời mời nào của Trang thôi.
Hôm nay lớp tan học hơi muộn đưa Trang về, cũng đã gần 12 giờ. Tôi chạy thẳng
về nhà. Haizz! Mệt chết mất! Ơ! Điên thoại của Trang sao, chắc lúc nảy đưa tôi
giữ mà quên lấy vể. Vừa cầm lên thì điên thoại reo, tôi bắt máy, chưa kịp nói
gì thì đầu dây bên kia:
_Cho hỏi phải người nhà em Nguyễn Hà Phương không vậy? Em ấy tự tử đang cấp cứu
tại bệnh viện. Mời người nhà đến ngay.
_Vâng!
Nghe vậy chắc có chuyện gì rồi thôi vào trước rồi báo tin cho Trang, dù sao
chuyện này cũng quan trọng hơn mà. Tôi lao xe nhanh nhất có thể để đến bệnh
viện
Bệnh Viện Đa
Khoa xxx
_Cho hỏi em là gì của bệnh
nhân?
_Dạ! Bạn
_Chúng tôi đã liên lạc với người nhà em nhưng không được, em có thể liên lạc
với họ hộ không.
_Dạ... Nhưng sao bạn ấy tự tử ai đưa bạn ấy vào đây vậy?
_Là người trong khách sạn, khi đem thức ăn đến vào phòng thì thấy em ấy đã cắt
mạch máu.
_Bạn ấy có dau không ạ?
_Đã cầm máu hiện giờ không sao rồi. Em có thể vào thăm bạn sao đó làm một số
thủ tục nhập viện.
Tôi mở cửa bước vào, mùi thuốc, mùi cồn, mùi máu, mùi máy lạnh, tất cả tạo
thành một thứ mùi khó chịu đến mức tôi chỉ muốn đi ra khỏi đây. Tôi nhìn thấy
Phương đang nằm trên giường đang...khóc. Giọng khàn, đầy đau khổ:
_Tại sao lại là cậu, tại sao lại là câu ( Phương hét lên)
_Họ không liên lạc được với ba mẹ cậu nên gọi cho Trang diện thoại câu ấy ở chỗ
tôi.
_Ai cũng bỏ mặc tôi, câu chẳng qua chỉ là một người xa lạ mới gặp nhau 2 lần ai
cần cậu đến. Con trai mấy người đều vậy, khi có được thứ mình cần rồi thì bỏ
mặc người ta, dù cho người ấy có yêu mình ra sao.
_Vậy đó là lí do bạn tự tử. Vì một thằng con trai.
_Câu thì biết gì! Tôi và anh ta yêu nhau gần 1 năm trời, lúc tôi đau khổ nhất
thì anh ấy cũng bên cạnh, lúc nào anh ấy cũng quan tâm tôi. Cả cái quý giá nhất
của con gái cũng trao anh, vậy mà giờ chỉ vì anh nói không yêu là không yêu, đi
là đi sao.
_Cô ngốc thật. Cô nên biết tên đó không xứng đáng với cô, không nên vì hắn m�
hủy hoại mình.
_Hức! Giờ thì cậu nói vậy, tới khi không còn yêu thì cậu sẽ phủi bỏ như hạt
cát.
_Cô lầm rồi! Tôi không phải người như vậy. Và cũng nói cho cô biết tôi là con
gái.
_ ....
_Cô nên suy nghĩ kĩ hơn, cô đẹp, cô thứ mà bao cô gái mong muốn, cô đáng có
những thứ xứng đáng hơn.
Tôi ra khỏi
căn phòng bỏ mặt Phương đang ngồi khóc, chắc hẳn tôi nghĩ giờ tốt nhất là tôi
cần gọi cho Trang. Không hiểu sao tự nhiên bây giờ mình lại có cảm giác khó
chịu đến thế, hay vì sự ngu xuẩn đó của Phương. Đứng ngoài cổng bệnh viện
khoảng 10 phút, tôi thấy Trang hớt ha hớt hải chạy vào:
_Sao rồi! Nó
có sao không?
_Bác sĩ bảo
chỉ mất máu thôi, còn lại không đáng lo. Mà sao Trang bảo cô ấy chỉ có mình
Trang là bạn thôi mà, sao giờ lại tự tử vì tình.
_Haizz… Cũng
vì cái tên đáng ghét đó. Thôi chuyện đó để sao. Lát về nói.
Tôi không vào
thăm cô ấy nữa, tôi ngồi ngoài đợi Trang, xem có cần giúp gì không. Sau khi
Phương đã ngủ thì Trang về. Trên đường Trang kể về người đó, thì ra đó là chàng
trai quen nhau ở một clud. Họ cho nhau số phone và sao vài lần liên lạc thì hắn
muốn Phương làm bạn gái mình, họ quen nhau được một năm rồi Phương rất yêu cậu
ta nhưng cậu ta thì lại có trò vui. Chỉ tội Phương không ai lo lắng giờ lại như
vậy, nghĩ vậy tôi càng bực giùm cô ấy.
_Ck này! Sao
này ck có như vậy với vk không.
_Tại sao lại
hỏi như vậy? Chẳng lẽ vợ xem chồng như thằng khốn đó.
_Không phải!
Mà nếu sao này! Có muốn rời xa vợ thì hãy thật thẳng thắng nói chuyện với nhau
nhé. Để lúc đó vợ không phải buồn như con Phương.
_Ừ!
Trên đường
chúng tôi im lặng, ôm chặt lấy nhau. Sợ giây phút này sẽ nhanh chóng qua đi
mất, giờ đây có lẽ tôi đã thật sự yêu Trang mất rồi. Về tới nhà, tôi thấy ba mẹ
đang ngồi xem tivi, không muốn ảnh hưởng đến họ nên cứ im lặng mà vào.
_Giờ mày không
xem ai ra gì hết rồi phải không? – Ba tỏ vẻ bực mình hỏi.
_Con thấy ba
mẹ…
_Thôi im đi,
tao không dám có đứa con bại hoại, bệnh hoạn như mày.
Lời nói như
cứa và da thịt tôi, tôi cũng là con họ, cũng là con người, cũng sợ sự kì thị
lắm chứ. Nhưng biết làm sao được, có lẽ số trời đã như vậy rồi, một con người
nhỏ bé chỉ biết chấp nhận mà thôi. Tôi im lặng không đáp, dù sao lần nào gặp họ
không vậy.
_Sinh mày ra
để mày làm thứ bán nam nữ, mất mặt gia đình. Nói tới là..là..là – Mẹ nói trong
tiếng mệt nhọc rồi ngồi bịch xuống ghế.
Nếu không muốn
họ phiền lòng nữa tốt nhất tôi nên rời khỏi đây, đợi khi nào họ nguôi giận rồi
về. Không chừng nhìn tôi them phút giây nào nữa họ lên máu, tôi phải gánh thêm
tội bất hiếu. Lấy xe ra khỏi nhà không biết đi đâu bây giờ, gọi điện cho Trang
thì sợ cô ấy lo lắng, với lại gia đình cô ấy cũng có chấp nhận mình đâu, không
lẽ rủ cô ấy cùng đi với mình à! Cứ vậy mà tôi đi lang thang mãi đến khi găp
được Phương, vẫn vẻ mặt thảm thương ấy, đôi mắt buồn sâu thẩm. Nhưng đáng ra
giờ cô phải ở viện chứ. Tại sao lại ở đây???
Tôi đí đến gần
cô, nhưng không muốn cô nhìn thấy, quan sát từng ánh mắt, cử chỉ, hành động của
cộ. Phải nói cô rất đẹp. Sống mũi cô, hàng mi cong và dày. Thân hình nóng bỏng
làm bất kì người con trai nào nhìn vào không tránh khỏi những ham muốn của
mình. Tôi vẫn im lặng ngắm nhìn ‘bức tranh sống’ ấy. Gió chiều nhẹ nhàng thổi
tóc cô bay, làm nét buồn càng hiện rõ hơn.
_Nhìn đủ chưa?
Gần 30 phút rồi đấy
Tôi giật mình
với câu nói của cô, nảy giờ cũng không hiểu mình đang làm gì nữa:
_À! Tôi… M�
sao giờ không trong viện, mà ra đây ngắm hoàng hôn.
_Thích.
_Nguy hiểm
lắm, sức khỏe chưa tốt cơ mà.
_Quan tâm à!
Không biết trả
lời thế nào đây, mình chưa bao giờ như thế cả, mình chỉ quan tâm một người duy
nhất là Trang nhưng giờ thì mình đang làm chuyện gì vậy.
_Này! Hoàng
hôn thật sự rất buồn, cứ như tâm trang của tôi vậy. Cậu biết không giờ này mình
thật sự cần lắm một người quan tâm đấy – Cô xoay người lại, đi đến chỗ tôi.
Hai chúng tôi
quá gần nhau, đến mức chỉ cần một cử động nhẹ là hai đứa sẽ chạm và nhau. Với
khoảng cách như thế này tôi có thể nhìn thấy rõ làn da trắng ‘không tỳ vết’ v�
gương mặt như thiên thần của cô. Đôi môi căn mong, làm dục vọng trong tôi không
còn kiềm chế được nữa tôi chòm người qua hôn nhẹ lên môi cô. Còn cô cứ đứng
yên, nụ hôn cứ kéo dài đến gần 5 phút. Tôi nhận ra cảm giác tội lỗi với Trang,
sự yếu đuối của Phương và việc làm điên rồ này của mình tôi đẩy Phương ra.
_Xin lỗi!
Nhưng…
_Mình chỉ cần
một người ở bên canh thôi mà!
_Nhưng tại sao
lại là mình? Chúng ta mới quen nhau thôi.
_Mình không
còn niềm tin và bất cứ thằng con trai nào cả. Mình biết được bạn sẽ không làm
mình buồn mà. Đúng không?
Nhìn vào đôi
mắt đầy sự gian nài tha thiết ấy, tôi thật sự không đành lòng từ chối, trong
lòng tôi cảm giác tội lỗi, cãm giác phân vân, tất cả đều xáo trộn lại. Thật khó
diễn tả.
_3 tháng nữa
mình đi du học rồi. Bên cạnh mình 3 tháng thôi, mình chấp nhận là người đứng
sau lưng Trang, là người đợi chờ có đươc không? Thật sự mình cần lắm sự quan
tâm từ ai đó.
Thật sự khi
nhìn vào đôi mắt ấy, sự chân thành ấy tôi không thể nào từ chối. Dường như có
sự mong lung trong lòng tôi, cảm giác muốn bảo vệ cô gái ấy. Không muốn bất kì
ai tổn thương cô, tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nâng nhẹ cầm cô lên. Nhìn vào đôi
mắt ấy, rồi nhìn vào cảnh hoàng hôn, có lẽ cảnh sắc cũng đang buồn theo tâm
trạng con người.
_3 tháng thôi
mà. Đi mình chở cậu về.
Les cũng là con người - hãy cho les một cơ hội
Les cũng là con người, cũng biết buồn, biết vui với những cung bậc cảm xúc.
Hiện nay, les bị đa phần xã hội phê phán. Những câu chuyện về dân les ăn chơi, gây những xì căng đan đều có thể thấy khắp nơi.
Nhưng, còn một góc tối phía sau những xì căng đan ấy, lại không ai chú ý.
Là les, nhưng họ cũng là con người, họ cũng có lòng tự trọng, có cảm xúc, biết buồn, biết vui và biết đau khổ như chúng ta trên thế giới này. Thế nhưng, tất cả những tâm sự ấy, les đều không thể kể cho ai, vì họ là les!
Xã hội hôm nay đang lên án những mặt rất xấu của hiện tượng les trong giới trẻ, dĩ nhiên, điều đó hoàn toàn đúng. Tuy nhiên, mình mong các bạn, những người bình thường, hãy nhìn thấy những điều khác từ những lesbian.
Những hiện tượng như tụ tập, quần áo, tóc tai mà các bạn vẫn nhìn thấy ở những người tự xưng là les, thì mình có thể khẳng định rằng họ không phải là les thật sự, họ chỉ là những người thích phô trương, thích chơi nổi và đang chạy theo phong trào "giả les" mà thôi.
Tôi là một người bình thường, nhưng lại có đến 3 người bạn là lesbian. Và, tôi muốn ghi lên tâm sự của họ để bạn có thể đọc, có thể nghe và hiểu, thế giới les, đằng sau là những gì?
Hãy cho les một cơ hội!, Tin tức trong ngày,
Mất một thời gian, mình mới có thể chấp nhận được sự thật rằng "mình bị les"...
Bạn T.K (ĐH Quốc tế TPHCM):" Khi nhận thức được những cảm nhận khác biệt về giới tính, mình thật sự băn khoăn. Mình cố gắng trấn an rằng mình vẫn bình thường, những cảm xúc đang diễn ra chỉ là do sự thay đổi tâm lý mà thôi. Nhưng thời gian qua đi, trong khi những đứa bạn cùng lớp cứ hết say nắng tên con trai này lại xôn xao vì hotboy khác thì mình lại thấy "ngưng thở" khi nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì nắng của nhỏ bạn bàn trên. Mất một thời gian, mình mới có thể chấp nhận được sự thật rằng "mình bị les"...
Vâng, để có thể chấp nhận được sự khác biệt của mình, những lesbian đấy đã có một khoảng thời gian rất dài để đấu tranh tư tưởng, dằn vặt bản thân, vì xã hội không bao giờ chấp nhận những hành vi không giống người khác, trái với tự nhiên. Trong khi những teen giả les phô trương mình để lấy "thanh thế" thì họ, những lesbian thật sự, lại phải tìm mọi cách giấu mình để thoát khỏi cái nhìn định kiến của xã hội.
Bạn T.T (Quận Bình Thạnh - TP.HCM) bộc bạch: "Mình sợ gia đình phát hiện ghê lắm, mình đã từng gọi điện đến trung tâm tư vấn, họ khuyên nên tâm sự với gia đình, nhưng mẹ mình một lần xem phim về vấn đề này, đã tuyên bố thẳng thừng "có con bị như thế, thà không có còn hơn". Mình chẳng dám nói gì nữa. Cũng may vì mình cũng chưa lớn lắm, nên ba mẹ cũng chẳng để ý rằng mình chỉ hay nói chuyện với toàn con gái. Còn ở lớp thì cũng đỡ, vì con gái với con gái thì hay thân với nhau. Nhưng mình thật sự sợ nếu một ngày nào đó, bạn bè khám phá ra, thì chắc mình chẳng còn ai để chơi."
Không ăn chơi, không đua đòi, vẫn học tốt và vui vẻ với bạn bè, nhưng những lesbian như thế luôn phải đè nén những tâm trạng thật của mình. Bạn là con gái, bạn có thể viết thư để nói rằng bạn mến một con trai nào đấy. Bạn là con trai, bạn có thể "tỉnh tò" với một bạn xinh xinh lớp bên cạnh, nhưng, lesbian, họ không thể có và cũng không dám mong chờ những hạnh phúc mà bạn đang sở hữu. Không ai chấp nhận những con người như thế cả, dĩ nhiên, les với les đi với nhau thì mình không bàn tới, nhưng, nếu bạn là les, và bạn thích một người con gái hoàn toàn bình thường, thì sao?
Bạn N.Q (cựu học sinh trường Phan Đăng Lưu) đã từng rơi vào hoàn cảnh này: "Mình thích bạn lớp phó của lớp bên cạnh, bạn ấy hiền, dễ thương lắm lại rất tốt với mình. Cuối năm lớp 12, mình lấy hết can đảm để nói về chuyện của mình và tình cảm dành cho bạn ấy. Bạn ấy nghe xong, nhìn mình và bỏ đi. Những ngày sau đấy, bạn ấy không hề nói gì với mình nữa. Tình cờ sau đấy, mình nghe bạn ấy nói với vài người khác rằng: "Tao nghe mà ớn lạnh luôn, kinh tởm thật, tụi bay cẩn thận, kẻo bị giống tao". Từ đó về sau, lỡ thích ai, mình cũng giấu trong lòng. Không dám nói ra nữa."
Hãy cho les một cơ hội!, Tin tức trong ngày,
Những lesbian luôn phải đè nén những tâm trạng thật của mình!
Những hình ảnh lesbian tràn lan khắp internet và ngoài đời hiện nay bạn thấy, chỉ là một phần nhỏ của giới lesbian thật sự.
Thực tế, không ai muốn mình khác người như thế cả. Nếu bị mọi người phát hiện, nguy cơ bạn bị xa lánh là vô cùng cao. Xã hội ngày nay vẫn còn kì thị lesbian rất nhiều. Mọi người tránh xa les như là tránh xa những người bị căn bệnh truyền nhiễm vậy.
Một trong những người bạn là les mà tôi kể trên, tôi khá thân với một người, bạn ấy cắt tóc ngắn như con trai. Ba mẹ tôi, người đã từng hài lòng vì sự ngoan ngoãn và lễ phép của bạn ấy, nhưng trước những xì căng đan les, họ bắt tôi phải tránh xa bạn ấy ra, vì "lỡ nó bị les, thì mày chơi với nó thì ra sao".
Quan niệm "đi với les thì cũng là les" thật ra, không chỉ ba mẹ tôi có, mà nó xuất hiện rất nhiều trong xã hội. Thế nên, khi thấy les, mọi người cứ tránh ra vì sợ mang tiếng rằng mình cũng bị... les!
Khi là les bạn không thể có được hạnh phúc bình thường như bao người khác. Bạn không thể yêu, không thể mong chờ một cuộc sống bình thường. Vậy, xin đừng kì thị họ.
Les cũng là một căn bệnh, và nó không có thuốc chữa. Hãy thông cảm và giúp đỡ những con người bị les. Hãy cho họ cuộc sống bình thường mà bạn đang sống.
Tôi cũng mong những bạn đang chạy theo trào lưu giả les, hãy dừng và nhìn lại. Cuộc sống les chẳng có gì hay để bạn chạy theo như thế. Bạn đã may mắn là một người bình thường, thì hãy sống như thế. Chính vì những trào lưu les cho một lúc chơi nổi của mấy bạn, mà xã hội càng thêm nặng nề khi nhìn những người không may bị les. Bạn có nhiều điều để người khác mong ước, vậy tại sao lại sống một cuộc sống của les. Hãy là chính bạn!
Mong cho bạn tôi, và tất cả lesbian khác, có thể sống hạnh phúc như bao người khác!
---------------------------------------------hết---------------------------------------
sưu tầm
Hiện nay, les bị đa phần xã hội phê phán. Những câu chuyện về dân les ăn chơi, gây những xì căng đan đều có thể thấy khắp nơi.
Nhưng, còn một góc tối phía sau những xì căng đan ấy, lại không ai chú ý.
Là les, nhưng họ cũng là con người, họ cũng có lòng tự trọng, có cảm xúc, biết buồn, biết vui và biết đau khổ như chúng ta trên thế giới này. Thế nhưng, tất cả những tâm sự ấy, les đều không thể kể cho ai, vì họ là les!
Xã hội hôm nay đang lên án những mặt rất xấu của hiện tượng les trong giới trẻ, dĩ nhiên, điều đó hoàn toàn đúng. Tuy nhiên, mình mong các bạn, những người bình thường, hãy nhìn thấy những điều khác từ những lesbian.
Những hiện tượng như tụ tập, quần áo, tóc tai mà các bạn vẫn nhìn thấy ở những người tự xưng là les, thì mình có thể khẳng định rằng họ không phải là les thật sự, họ chỉ là những người thích phô trương, thích chơi nổi và đang chạy theo phong trào "giả les" mà thôi.
Tôi là một người bình thường, nhưng lại có đến 3 người bạn là lesbian. Và, tôi muốn ghi lên tâm sự của họ để bạn có thể đọc, có thể nghe và hiểu, thế giới les, đằng sau là những gì?
Hãy cho les một cơ hội!, Tin tức trong ngày,
Mất một thời gian, mình mới có thể chấp nhận được sự thật rằng "mình bị les"...
Bạn T.K (ĐH Quốc tế TPHCM):" Khi nhận thức được những cảm nhận khác biệt về giới tính, mình thật sự băn khoăn. Mình cố gắng trấn an rằng mình vẫn bình thường, những cảm xúc đang diễn ra chỉ là do sự thay đổi tâm lý mà thôi. Nhưng thời gian qua đi, trong khi những đứa bạn cùng lớp cứ hết say nắng tên con trai này lại xôn xao vì hotboy khác thì mình lại thấy "ngưng thở" khi nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì nắng của nhỏ bạn bàn trên. Mất một thời gian, mình mới có thể chấp nhận được sự thật rằng "mình bị les"...
Vâng, để có thể chấp nhận được sự khác biệt của mình, những lesbian đấy đã có một khoảng thời gian rất dài để đấu tranh tư tưởng, dằn vặt bản thân, vì xã hội không bao giờ chấp nhận những hành vi không giống người khác, trái với tự nhiên. Trong khi những teen giả les phô trương mình để lấy "thanh thế" thì họ, những lesbian thật sự, lại phải tìm mọi cách giấu mình để thoát khỏi cái nhìn định kiến của xã hội.
Bạn T.T (Quận Bình Thạnh - TP.HCM) bộc bạch: "Mình sợ gia đình phát hiện ghê lắm, mình đã từng gọi điện đến trung tâm tư vấn, họ khuyên nên tâm sự với gia đình, nhưng mẹ mình một lần xem phim về vấn đề này, đã tuyên bố thẳng thừng "có con bị như thế, thà không có còn hơn". Mình chẳng dám nói gì nữa. Cũng may vì mình cũng chưa lớn lắm, nên ba mẹ cũng chẳng để ý rằng mình chỉ hay nói chuyện với toàn con gái. Còn ở lớp thì cũng đỡ, vì con gái với con gái thì hay thân với nhau. Nhưng mình thật sự sợ nếu một ngày nào đó, bạn bè khám phá ra, thì chắc mình chẳng còn ai để chơi."
Không ăn chơi, không đua đòi, vẫn học tốt và vui vẻ với bạn bè, nhưng những lesbian như thế luôn phải đè nén những tâm trạng thật của mình. Bạn là con gái, bạn có thể viết thư để nói rằng bạn mến một con trai nào đấy. Bạn là con trai, bạn có thể "tỉnh tò" với một bạn xinh xinh lớp bên cạnh, nhưng, lesbian, họ không thể có và cũng không dám mong chờ những hạnh phúc mà bạn đang sở hữu. Không ai chấp nhận những con người như thế cả, dĩ nhiên, les với les đi với nhau thì mình không bàn tới, nhưng, nếu bạn là les, và bạn thích một người con gái hoàn toàn bình thường, thì sao?
Bạn N.Q (cựu học sinh trường Phan Đăng Lưu) đã từng rơi vào hoàn cảnh này: "Mình thích bạn lớp phó của lớp bên cạnh, bạn ấy hiền, dễ thương lắm lại rất tốt với mình. Cuối năm lớp 12, mình lấy hết can đảm để nói về chuyện của mình và tình cảm dành cho bạn ấy. Bạn ấy nghe xong, nhìn mình và bỏ đi. Những ngày sau đấy, bạn ấy không hề nói gì với mình nữa. Tình cờ sau đấy, mình nghe bạn ấy nói với vài người khác rằng: "Tao nghe mà ớn lạnh luôn, kinh tởm thật, tụi bay cẩn thận, kẻo bị giống tao". Từ đó về sau, lỡ thích ai, mình cũng giấu trong lòng. Không dám nói ra nữa."
Hãy cho les một cơ hội!, Tin tức trong ngày,
Những lesbian luôn phải đè nén những tâm trạng thật của mình!
Những hình ảnh lesbian tràn lan khắp internet và ngoài đời hiện nay bạn thấy, chỉ là một phần nhỏ của giới lesbian thật sự.
Thực tế, không ai muốn mình khác người như thế cả. Nếu bị mọi người phát hiện, nguy cơ bạn bị xa lánh là vô cùng cao. Xã hội ngày nay vẫn còn kì thị lesbian rất nhiều. Mọi người tránh xa les như là tránh xa những người bị căn bệnh truyền nhiễm vậy.
Một trong những người bạn là les mà tôi kể trên, tôi khá thân với một người, bạn ấy cắt tóc ngắn như con trai. Ba mẹ tôi, người đã từng hài lòng vì sự ngoan ngoãn và lễ phép của bạn ấy, nhưng trước những xì căng đan les, họ bắt tôi phải tránh xa bạn ấy ra, vì "lỡ nó bị les, thì mày chơi với nó thì ra sao".
Quan niệm "đi với les thì cũng là les" thật ra, không chỉ ba mẹ tôi có, mà nó xuất hiện rất nhiều trong xã hội. Thế nên, khi thấy les, mọi người cứ tránh ra vì sợ mang tiếng rằng mình cũng bị... les!
Khi là les bạn không thể có được hạnh phúc bình thường như bao người khác. Bạn không thể yêu, không thể mong chờ một cuộc sống bình thường. Vậy, xin đừng kì thị họ.
Les cũng là một căn bệnh, và nó không có thuốc chữa. Hãy thông cảm và giúp đỡ những con người bị les. Hãy cho họ cuộc sống bình thường mà bạn đang sống.
Tôi cũng mong những bạn đang chạy theo trào lưu giả les, hãy dừng và nhìn lại. Cuộc sống les chẳng có gì hay để bạn chạy theo như thế. Bạn đã may mắn là một người bình thường, thì hãy sống như thế. Chính vì những trào lưu les cho một lúc chơi nổi của mấy bạn, mà xã hội càng thêm nặng nề khi nhìn những người không may bị les. Bạn có nhiều điều để người khác mong ước, vậy tại sao lại sống một cuộc sống của les. Hãy là chính bạn!
Mong cho bạn tôi, và tất cả lesbian khác, có thể sống hạnh phúc như bao người khác!
---------------------------------------------hết---------------------------------------
sưu tầm
Sẽ ra sao nếu em biết anh chỉ là les...?
Với tôi, nó giống như cái nhìn về dòng tâm sự của người đó
Sẽ ra sao nếu em biết anh chỉ là les…?
Nhớ về em…
“Đừng yêu anh! Đừng bao giờ yêu anh!”
Làm sao em có thể hiểu được cảm giác của anh khi phải nói ra câu nói đó?
Câu chuyện về một tomboy đã vô tình trở thành les lúc nào không hay.
Cô quen biết người đó rất vô tình, lại rất hữu duyên mà người ta gọi là quen xa, quen ảo, để rồi cuối cùng lại thành ra yêu xa, yêu ảo. Để rồi cô tặc lưỡi: đời thật nhảm!
Tại sao nhảm?
Là bởi vì đời đã khiến cô phải ngã vào tình yêu, đã khiến cô phải bị gây thương nhớ, cũng đã khiến cô phải dằn vặt đến đau khổ.
Càng nhảm hơn khi cứ lần lượt từng cái status mang đầy tâm trạng kh.ốn khổ về cuộc tình ảo ảo mà xa xa mù mịt của cô được tung ra.
Nhảm hơn bao giờ hết khi người cô yêu là một đứa con gái mà cô thậm chí còn chẳng biết mặt.
Ừ thì yêu xa yêu ảo nó là như thế. Nhưng buồn cười thay nó lại là yêu, lại khiến cô da diết mong nhớ và vạn lần đau xót khi nghĩ về hoàn cảnh của mình.
Cô tự nhận thấy mình là một người mạnh mẽ, thế mà…một ngày kia, khi cảm xúc choán lấy tâm can cô, cô đã bỏ đi cái lòng tự trọng của mình để xin lấy những lời khuyên từ người khác. Để rồi cái cô nhận lại được vốn dĩ là những cái mà cô đã biết.
“Sẽ không có một cái kết đẹp đâu bạn!”
“Bạn nghĩ cô ấy sẽ tha thứ và hiểu cho bạn khi biết thực chất bạn chỉ là les và đang trong vai một tên con trai để lừa dối người ta sao?”
“Dừng lại đi, sẽ tốt cho cả hai.”
“Bạn tự tin sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc sao? Khi mà bạn chỉ là đang lừa dối cô ấy?
Nếu là mình thì bạn cũng sẽ không bao giờ còn có cơ hội dù chỉ là làm bạn.”
Tại sao nhỉ? Cô biết thừa sẽ chỉ có thế. Vậy tại sao vẫn cố mang ra cho thiên hạ đàm tiếu? Tại sao à? Chỉ đơn giản là cô muốn có chút hi vọng, muốn dù chỉ là một người thôi có thể ủng hộ cô, có thể hiểu cho cảm giác của cô.
Nhưng tất cả đều chẳng ai tin cô là như thế, ai cũng phủ định cô là con gái. Ừ, sinh ra cô đâu có phải là les. Nhưng biết sao được đây, cô tự biết được tình cảm của mình là chân thành và thật sự. Một kẻ vốn ích kỉ và chỉ khóc khi bản thân chịu đau đớn về thể xác cuối cùng cũng đã khóc khi nghĩ về tương lai của bản thân. Khóc khi người ta ngăn cấm tình cảm của cô, khóc khi người đó nói cũng yêu cô, và càng khóc thảm hơn khi cô phải nói người đó đừng yêu cô.
“Chúng ta sẽ mãi là anh em tốt nhỉ?”
“Chứ còn không?”
Cô cũng chẳng biết người đó có đang đau như mình không, cô càng không thể biết được người đó có thật lòng yêu cô. Cái mà cô cảm nhận được chỉ là cảm giác bình yên mỗi lúc cô hóa thân thành con trai nói chuyện với người đó. Tuy chỉ là cãi vã, trêu tức nhưng lại vô cùng thoải mái và an tâm.
Chưa khi nào giữa hai người lại có một khoảng lặng nghiêm túc như vậy. Cô nói dù có thế nào thì người đó cũng đừng bao giờ yêu cô, cô là một kẻ xấu xa, một tên con trai không đáng để ai đó đặt niềm tin và tình cảm, và cô rất mong người đó cứ nghĩ về cô như thế và hãy coi cô là một người anh trai thôi.
Phải nói thế nào nhỉ? Cô đã từng có một ước mơ rất xa xôi và rất đẹp đẽ. Cô sẽ đặt một cái status thật ý nghĩa, có những lời yêu thương nhẹ nhàng cùng một bản nhạc cứ ngân vang câu nói “Only wanna be with you~”. Đó hẳn sẽ là màn tỏ tình rất ấn tượng dành cho người cô yêu, mọi người hẳn sẽ phát ghen tỵ với người đó. Và rồi một chuyện tình hạnh phúc sẽ bắt đầu! Nhưng thật trớ trêu mọi thứ đều như ngăn cấm cô làm điều đó.
Cô nói mình tự tin với tình cảm của mình, cũng tự tin sẽ khiến người đó được hạnh phúc suốt quãng thời gian yêu nhau nhưng chẳng một ai tin hết, tất cả đều nói cô phải dừng lại. Và rồi cô cũng đã chần chừ, do dự và suy nghĩ thật nhiều. Dù cả hai có yêu nhau nhiều như thế nào, dù sau này biết được sự thật cô không phải con trai thì không chỉ là người đó tuyệt vọng, đau đớn, hụt hẫng, tức giận mà cho dù người đó có tha thứ đi chăng nữa thì hai người vẫn chỉ là hai thế giới khác nhau không thể nào giao hòa. Gia đình cô phản đối, vượt qua được thì gia đình người đó cũng phản đối. Bạn bè cô phản đối, vượt qua được thì bạn bè người đó sẽ chấp nhận sao? Rồi chính người đó cũng sẽ khó lòng chấp nhận mình bị lừa dối, rồi những rào cản sẽ cản trở và người đó có thể vượt qua như cô sao? Và vì người đó phân vân cô cũng không thể dứt khoát làm theo quyết định trái tim.
“Đọc những lời comment của mọi người mình đã khóc rất nhiều, mà những người bạn của mình mà biết được điều này thì thật là khó xử. ^^
Mình cũng đã nghĩ thật nhiều về quyết định của mình. Ừ, đúng là thật khó để có thể tạo cho mình một cái kết đẹp.
Mình yêu cô ấy nhiều, vì thế mình rất sợ cô ấy phải đau lòng. Thà để bây giờ mình từ chối cô ấy, coi cô ấy như em gái nỗi đau sẽ đỡ hơn là sau này khi biết được sự thật về con người mình có lẽ tất cả sẽ chấm dứt trong đau đớn.”
Đã nói như thế, cô đã quyết tâm như thế. Vậy mà cái trái tim cứng đầu của cô lại cứ dẫn lối cô đi vào ngõ cụt không lối thoát.
Hàng ngày cô vẫn chờ đợi người ấy, chờ để được nói chuyện, được cãi vã, được trêu chọc nhau. Chờ để được cảm thấy mình đang tìm kiếm hạnh phúc chứ không phải nỗi đau.
Người ta lại nói cô điên, lại mắng cô là kẻ nói lời để đấy. Ừ, cô đã quyết tâm thế nào? Nhưng làm được sao? Khó lắm đấy… Một năm có phải là nhiều không nhỉ? Nhưng cô thấy nó thật ý nghĩa, vì nó cho thấy mối quan hệ của hai người không phải là chóng vánh, nó chính là điểm tựa giúp cô không thấy mình đang làm những điều vô nghĩa.
Mông lung quá…
Ngày hôm nay cô bỗng nghĩ ngợi đủ thứ, vừa háo hức vừa lo sợ. Cô thật rất muốn được làm những điều mà cô luôn hằng mong muốn làm với người đó. Những điều thật giản đơn thôi.
Năm sau cô sẽ thi Đại học, rồi cô sẽ chờ người đó. Cô rất muốn được cùng người đó nắm tay nhau đi dạo quanh thành phố, được vui chơi và ăn uống như một đôi thực sự. Rồi tối tối đạp xe trên đường. Thật bình yên! Thật hạnh phúc!
Thế mà chẳng ai hiểu cho cảm nhận của cô hết, còn nói cô ăn nói linh tinh nữa chứ. Thấy ghét ghét mấy đứa đó.
Cô ngồi chống tay suy nghĩ mà cười thích thú, ngày đó sẽ thật là vui sướng biết bao! ^^~
Nhưng cô và người đó cách nhau rất xa, cô tự hỏi liệu người đó có ra ngoài Bắc mà thi để được cùng với cô? Liệu người đó có thể bỏ gia đình bạn bè ra một nơi xa lạ chỉ để gặp và làm những điều giản đơn với một người suốt bao nhiêu năm lừa dối?
Một mơ ước thật nhỏ nhoi nhưng với cô sao nó thật quá khó?
Từng ngày trôi qua là từng ngày cô dằn vặt đủ thứ.
Có lần cô muốn hỏi người ấy rằng người ấy nghĩ sao khi một người con gái giả trai để đi tán tỉnh một cô gái, rồi kết quả hai người yêu nhau? Muốn hỏi nhưng lại chẳng dám hỏi. Lúc định hỏi thì người đó lại chẳng chịu lắng nghe vì những giận hờn vô cớ. Nhưng nếu câu trả lời từ người đó càng khiến cô thêm đau lòng và tuyệt vọng thì phải làm thế nào?
Cái câu hỏi cô cứ luôn dằn vặt vì nó.
“Sẽ ra sao nếu em biết anh chỉ là les…?”
Cô dằn vặt vì nó, nhưng cô nào có dám nói ra. Cô quyết tâm che giấu bí mật đó để rồi cứ tự mình làm mình tổn thương bởi câu hỏi đó.
Có rất nhiều lối thoát cho câu chuyện này, nhưng cô lại chẳng thể nhìn thấy lối thoát nào cả. Đầu óc mê mẩn trong cái gọi là tình yêu làm thị lực cô mờ ảo…
Cô vẫn chẳng biết rút cuộc thì mình đang làm cái gì nữa? Không nói là yêu những cũng chẳng buông tha cho người đó.
Tình cảm của cả hai có phai nhạt dần theo thời gian? Hay lại cứ ngày một phát triển dần?
Nếu không dứt khoát liệu chuyện gì sẽ xảy ra???
Sẽ ra sao…?
Sẽ ra sao…?
Một câu chuyện không có hồi kết.
Bởi chính chủ nhân của câu chuyện đó cũng chưa biết được cuộc đời và chuyện tình của mình sẽ đi về đâu.
Chính tôi cũng không dám viết tiếp cái kết cho câu chuyện đó, bởi tôi tôn trọng suy nghĩ và quyết định của người đó.
Mong một cái kết đẹp.
--------D.K--------
Sẽ ra sao nếu em biết anh chỉ là les…?
Nhớ về em…
“Đừng yêu anh! Đừng bao giờ yêu anh!”
Làm sao em có thể hiểu được cảm giác của anh khi phải nói ra câu nói đó?
Câu chuyện về một tomboy đã vô tình trở thành les lúc nào không hay.
Cô quen biết người đó rất vô tình, lại rất hữu duyên mà người ta gọi là quen xa, quen ảo, để rồi cuối cùng lại thành ra yêu xa, yêu ảo. Để rồi cô tặc lưỡi: đời thật nhảm!
Tại sao nhảm?
Là bởi vì đời đã khiến cô phải ngã vào tình yêu, đã khiến cô phải bị gây thương nhớ, cũng đã khiến cô phải dằn vặt đến đau khổ.
Càng nhảm hơn khi cứ lần lượt từng cái status mang đầy tâm trạng kh.ốn khổ về cuộc tình ảo ảo mà xa xa mù mịt của cô được tung ra.
Nhảm hơn bao giờ hết khi người cô yêu là một đứa con gái mà cô thậm chí còn chẳng biết mặt.
Ừ thì yêu xa yêu ảo nó là như thế. Nhưng buồn cười thay nó lại là yêu, lại khiến cô da diết mong nhớ và vạn lần đau xót khi nghĩ về hoàn cảnh của mình.
Cô tự nhận thấy mình là một người mạnh mẽ, thế mà…một ngày kia, khi cảm xúc choán lấy tâm can cô, cô đã bỏ đi cái lòng tự trọng của mình để xin lấy những lời khuyên từ người khác. Để rồi cái cô nhận lại được vốn dĩ là những cái mà cô đã biết.
“Sẽ không có một cái kết đẹp đâu bạn!”
“Bạn nghĩ cô ấy sẽ tha thứ và hiểu cho bạn khi biết thực chất bạn chỉ là les và đang trong vai một tên con trai để lừa dối người ta sao?”
“Dừng lại đi, sẽ tốt cho cả hai.”
“Bạn tự tin sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc sao? Khi mà bạn chỉ là đang lừa dối cô ấy?
Nếu là mình thì bạn cũng sẽ không bao giờ còn có cơ hội dù chỉ là làm bạn.”
Tại sao nhỉ? Cô biết thừa sẽ chỉ có thế. Vậy tại sao vẫn cố mang ra cho thiên hạ đàm tiếu? Tại sao à? Chỉ đơn giản là cô muốn có chút hi vọng, muốn dù chỉ là một người thôi có thể ủng hộ cô, có thể hiểu cho cảm giác của cô.
Nhưng tất cả đều chẳng ai tin cô là như thế, ai cũng phủ định cô là con gái. Ừ, sinh ra cô đâu có phải là les. Nhưng biết sao được đây, cô tự biết được tình cảm của mình là chân thành và thật sự. Một kẻ vốn ích kỉ và chỉ khóc khi bản thân chịu đau đớn về thể xác cuối cùng cũng đã khóc khi nghĩ về tương lai của bản thân. Khóc khi người ta ngăn cấm tình cảm của cô, khóc khi người đó nói cũng yêu cô, và càng khóc thảm hơn khi cô phải nói người đó đừng yêu cô.
“Chúng ta sẽ mãi là anh em tốt nhỉ?”
“Chứ còn không?”
Cô cũng chẳng biết người đó có đang đau như mình không, cô càng không thể biết được người đó có thật lòng yêu cô. Cái mà cô cảm nhận được chỉ là cảm giác bình yên mỗi lúc cô hóa thân thành con trai nói chuyện với người đó. Tuy chỉ là cãi vã, trêu tức nhưng lại vô cùng thoải mái và an tâm.
Chưa khi nào giữa hai người lại có một khoảng lặng nghiêm túc như vậy. Cô nói dù có thế nào thì người đó cũng đừng bao giờ yêu cô, cô là một kẻ xấu xa, một tên con trai không đáng để ai đó đặt niềm tin và tình cảm, và cô rất mong người đó cứ nghĩ về cô như thế và hãy coi cô là một người anh trai thôi.
Phải nói thế nào nhỉ? Cô đã từng có một ước mơ rất xa xôi và rất đẹp đẽ. Cô sẽ đặt một cái status thật ý nghĩa, có những lời yêu thương nhẹ nhàng cùng một bản nhạc cứ ngân vang câu nói “Only wanna be with you~”. Đó hẳn sẽ là màn tỏ tình rất ấn tượng dành cho người cô yêu, mọi người hẳn sẽ phát ghen tỵ với người đó. Và rồi một chuyện tình hạnh phúc sẽ bắt đầu! Nhưng thật trớ trêu mọi thứ đều như ngăn cấm cô làm điều đó.
Cô nói mình tự tin với tình cảm của mình, cũng tự tin sẽ khiến người đó được hạnh phúc suốt quãng thời gian yêu nhau nhưng chẳng một ai tin hết, tất cả đều nói cô phải dừng lại. Và rồi cô cũng đã chần chừ, do dự và suy nghĩ thật nhiều. Dù cả hai có yêu nhau nhiều như thế nào, dù sau này biết được sự thật cô không phải con trai thì không chỉ là người đó tuyệt vọng, đau đớn, hụt hẫng, tức giận mà cho dù người đó có tha thứ đi chăng nữa thì hai người vẫn chỉ là hai thế giới khác nhau không thể nào giao hòa. Gia đình cô phản đối, vượt qua được thì gia đình người đó cũng phản đối. Bạn bè cô phản đối, vượt qua được thì bạn bè người đó sẽ chấp nhận sao? Rồi chính người đó cũng sẽ khó lòng chấp nhận mình bị lừa dối, rồi những rào cản sẽ cản trở và người đó có thể vượt qua như cô sao? Và vì người đó phân vân cô cũng không thể dứt khoát làm theo quyết định trái tim.
“Đọc những lời comment của mọi người mình đã khóc rất nhiều, mà những người bạn của mình mà biết được điều này thì thật là khó xử. ^^
Mình cũng đã nghĩ thật nhiều về quyết định của mình. Ừ, đúng là thật khó để có thể tạo cho mình một cái kết đẹp.
Mình yêu cô ấy nhiều, vì thế mình rất sợ cô ấy phải đau lòng. Thà để bây giờ mình từ chối cô ấy, coi cô ấy như em gái nỗi đau sẽ đỡ hơn là sau này khi biết được sự thật về con người mình có lẽ tất cả sẽ chấm dứt trong đau đớn.”
Đã nói như thế, cô đã quyết tâm như thế. Vậy mà cái trái tim cứng đầu của cô lại cứ dẫn lối cô đi vào ngõ cụt không lối thoát.
Hàng ngày cô vẫn chờ đợi người ấy, chờ để được nói chuyện, được cãi vã, được trêu chọc nhau. Chờ để được cảm thấy mình đang tìm kiếm hạnh phúc chứ không phải nỗi đau.
Người ta lại nói cô điên, lại mắng cô là kẻ nói lời để đấy. Ừ, cô đã quyết tâm thế nào? Nhưng làm được sao? Khó lắm đấy… Một năm có phải là nhiều không nhỉ? Nhưng cô thấy nó thật ý nghĩa, vì nó cho thấy mối quan hệ của hai người không phải là chóng vánh, nó chính là điểm tựa giúp cô không thấy mình đang làm những điều vô nghĩa.
Mông lung quá…
Ngày hôm nay cô bỗng nghĩ ngợi đủ thứ, vừa háo hức vừa lo sợ. Cô thật rất muốn được làm những điều mà cô luôn hằng mong muốn làm với người đó. Những điều thật giản đơn thôi.
Năm sau cô sẽ thi Đại học, rồi cô sẽ chờ người đó. Cô rất muốn được cùng người đó nắm tay nhau đi dạo quanh thành phố, được vui chơi và ăn uống như một đôi thực sự. Rồi tối tối đạp xe trên đường. Thật bình yên! Thật hạnh phúc!
Thế mà chẳng ai hiểu cho cảm nhận của cô hết, còn nói cô ăn nói linh tinh nữa chứ. Thấy ghét ghét mấy đứa đó.
Cô ngồi chống tay suy nghĩ mà cười thích thú, ngày đó sẽ thật là vui sướng biết bao! ^^~
Nhưng cô và người đó cách nhau rất xa, cô tự hỏi liệu người đó có ra ngoài Bắc mà thi để được cùng với cô? Liệu người đó có thể bỏ gia đình bạn bè ra một nơi xa lạ chỉ để gặp và làm những điều giản đơn với một người suốt bao nhiêu năm lừa dối?
Một mơ ước thật nhỏ nhoi nhưng với cô sao nó thật quá khó?
Từng ngày trôi qua là từng ngày cô dằn vặt đủ thứ.
Có lần cô muốn hỏi người ấy rằng người ấy nghĩ sao khi một người con gái giả trai để đi tán tỉnh một cô gái, rồi kết quả hai người yêu nhau? Muốn hỏi nhưng lại chẳng dám hỏi. Lúc định hỏi thì người đó lại chẳng chịu lắng nghe vì những giận hờn vô cớ. Nhưng nếu câu trả lời từ người đó càng khiến cô thêm đau lòng và tuyệt vọng thì phải làm thế nào?
Cái câu hỏi cô cứ luôn dằn vặt vì nó.
“Sẽ ra sao nếu em biết anh chỉ là les…?”
Cô dằn vặt vì nó, nhưng cô nào có dám nói ra. Cô quyết tâm che giấu bí mật đó để rồi cứ tự mình làm mình tổn thương bởi câu hỏi đó.
Có rất nhiều lối thoát cho câu chuyện này, nhưng cô lại chẳng thể nhìn thấy lối thoát nào cả. Đầu óc mê mẩn trong cái gọi là tình yêu làm thị lực cô mờ ảo…
Cô vẫn chẳng biết rút cuộc thì mình đang làm cái gì nữa? Không nói là yêu những cũng chẳng buông tha cho người đó.
Tình cảm của cả hai có phai nhạt dần theo thời gian? Hay lại cứ ngày một phát triển dần?
Nếu không dứt khoát liệu chuyện gì sẽ xảy ra???
Sẽ ra sao…?
Sẽ ra sao…?
Một câu chuyện không có hồi kết.
Bởi chính chủ nhân của câu chuyện đó cũng chưa biết được cuộc đời và chuyện tình của mình sẽ đi về đâu.
Chính tôi cũng không dám viết tiếp cái kết cho câu chuyện đó, bởi tôi tôn trọng suy nghĩ và quyết định của người đó.
Mong một cái kết đẹp.
--------D.K--------