Truyện ngắn: "Bắt cá hai tay - Em diễn hay lắm"
- Em định bắt cá hai tay đấy à?
- Anh nói gì cơ? Chi quay lại tròn xoe mắt nhìn Quân.
- Không phải à, đưa một tay đây anh giữ, không thì em ngã xuống hồ bây giờ.
- Hì hì. Không cần, cứ kệ em.. Em cứ thích bắt cá hai tay đấy. Nói rồi Chi huơ huơ tiếp cái lưới con con..
Quân nhìn cái dáng nhỏ con của Chi bên mép nước, chẳng nói được gì chỉ biết cười trừ. Anh nằm lên bãi cỏ bên hồ. Cuối chiều, những đám mây trắng chuyển dần sang màu mỡ gà, mặt trời như quả cầu lửa rực đỏ một góc trời. Gió thổi mạnh hơn, đám lau sậy uốn mình trong gió, rung rung những bông lau trắng xóa. Gần đấy, sen đã tàn, chỉ còn lại những gương sen xa bờ, thay vào đó là hoa súng nở rộ. Hồng, trắng, vàng chen nhau nở giữa hồ như những cô gái yểu điệu váy áo đang tạo dáng nơi xa xa. Liếc nhìn phía Chi, Quân lại mỉm cười. Chi vẫn đang chăm chú hớt hớt mặt nước.
Cô gái ấy, chẳng điệu đà mà luôn xinh tươi. Chi không thích những bộ váy diêm dúa, dù khi mặc lên, trông cô không khác một con búp bê dễ thương. Nụ cười cô lúc nào cũng sáng và trong, giọng nói lanh lảnh nhưng lại đáng yêu. Cô gái ấy hay nói với Quân rằng " Đẹp cũng để làm gì, đẹp quá lại có người yêu, em không thích."
- Anh ơi, em vớt được cá thật này! Nà ná na... na na... Chi cho cá vào cái cốc nhỏ bên cạnh rồi chạy đến phía Quân. - Anh nhìn này, bụng nó màu trắng bạc dễ thương chưa.?
- Không cho anh thì chẳng có con nào dễ thương hết!
- Anh đúng là... đểu...! Đưa chai nước kia đây, em thả cá vào cho.
- Ơ, cho anh thật à... con cái nhà ai mà thảo thế.
- Xí... anh đừng có tưởng bở, em mà lừa được thêm vài con nữa thì mới cho anh. Nói xong Chi lại chạy đến mép nước.
- Thôi, anh không lấy cá nữa đâu (lấy em là được rồi - nói thầm), về đi em, gió lạnh, dễ cảm lắm.
Chi chẳng thèm trả lời, tay cầm cái lưới nhỏ hớt hớt.
**
- Em có tài bắt cá thật! Quân nhìn mấy con cá bụng trắng mà Chi đưa cho, khẽ lẩm bẩm.
- Người em còn bắt được nữa là cá!
- Ừ, một tay vài con cá... Á... .Quân kêu khẽ, anh nhìn xuống cổ tay, một vết tím nhỏ.
- Anh nói cái gì đấy...
- Anh đùa thôi mà, gì mà em véo anh đến tím cả tay thế này.
- Thế là nhẹ đấy. Chi vùng vằng bỏ đi trước.
- Chi... .!
**
- Chi...! Làm người yêu anh nhé!
- Anh vừa bảo em bắt cá hai tay cơ mà.
- Anh trêu thôi, em giận thật đấy à?
- Em không thích trêu như vậy...
- Làm người yêu anh nhé...
- Anh vừa bảo em bắt cá hai tay cơ mà.
- Anh trêu thôi, em giận thật đấy à?
- Em không thích trêu như vậy...
- Làm người yêu anh nhé..
- Em... .Chi chưa nói hết câu, Quân đã đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
- Anh chờ câu trả lời của em... Giờ thì đi ăn đã, anh đói lắm rồi.
- Mang cả mấy con cá này à?
- Có sao đâu. Em thích ăn gì?
- Pi... ... ... ... ... ... Pizzzzzza!
- Đi... còn chờ gì nữa... .Quân nắm nhẹ bàn tay, kéo Chi đi.
Tải ảnh
Ba cuộc gọi nhỡ. Hai tin nhắn. "Em đi học về chưa?". "Sao em không nghe máy thế, đọc được tin nhắn gọi lại cho anh." Chi chuyển máy sang im lặng, rồi chăm chú ngồi xem thực đơn.
- Chị phục vụ ngoài kia vừa khen em xinh đấy!
- Lại đùa... Chi vẫn chăm chú xem thực đơn.
- À, thực ra chị ấy khen anh với em đẹp đôi.
- Anh lại tự sướng. Em biết em thế nào chứ.
- Anh chị dùng gì. Chị phục vụ nhẹ nhàng hỏi, ngắt đôi câu chuyện.
- Pizza hải sản, cỡ trung. Soup gà và soup ngô. Hai pepsi. Hết rồi ạ. Chi nhanh nhảu nói.
- Tối nay anh phải đi học.
- Sao còn đi ăn với em làm gì.
- Nếu không thì em lại bỏ bữa vì chán ăn một mình à.
- Ừ thì... .À mà anh chăm mấy con cá này cẩn thận, nó mà có mệnh hệ gì thì cứ cẩn thận với em. Đôi mắt gườm gườm thành mắt một mí ngộ đến lạ. Quân phì cười.
- Anh còn cười, em nói thật đấy. Chi véo cổ tay Quân.
- Em thật là bạo lực. Thế nếu cá em nuôi chết trước thì sao?
- Thì... Chi nheo mày... - Thì... anh bảo gì em cũng nghe.
**
- Em về cẩn thận nhé, hôm nay anh không đưa em về được.
- Anh đi học ngoan đi, em đi vài bước nữa là về đến nhà rồi còn gì. Mà anh mang cả cá đi học Kinh tế học à?
- Ừ, cho nó đi học cùng. Thế nhé, bye em.
- Bye anh.
Chi bước đi, thỉnh thoảng quay lại, Quân vẫn đang đứng đó như chắc chắn Chi không gặp việc gì mới đi về trường. Bước vào cánh cổng xanh cao lạnh ngắt. Chi rút điện thoại và bấm số.
- Anh à, anh đang làm gì thế?
- Anh đang ở đài truyền hình. Em đi học về chưa? Sao lúc nãy anh gọi em không nghe máy?
- Em để im lặng nên không nghe thấy chuông reo. Em vừa ngồi bên Tây Hồ, gió lạnh bị đau họng rồi nè. Chi giả vờ cái giọng khàn khàn.
- Em phải giữ sức khỏe chứ, ốm thì biết làm thế nào.
- Em ốm thì anh đến chăm chứ sao. Anh ăn tối chưa?
- À, anh vừa ra cổng Bắc ăn với bạn rồi!
- Bạn nào? Gái hay trai?
- À... con trai... Cũng có con gái, nhưng mà bạn cũ cả mà... em đừng giận chứ. Khánh nói nhẹ, dỗ dành Chi.
- Thật là bạn bình thường thôi chứ?
- Thật mà... Thôi anh làm việc nhé, tí xong việc anh gọi cho em.
- Dạ. Chi cúp máy, khẽ cười.
Cô vừa mở cửa thì nhận được tin nhắn "Bạn bè bình thường thôi, bé yêu đừng giận nhé. Yêu em nhiều". Chi nhìn cái vòng mà Khánh tặng, phía bên trong có dòng chữ nhỏ "Yêu Em". Để balo lên ghế, Chi đặt lưng lên giường. Trán cô hơi nóng, có lẽ cô bị nhiễm lạnh. Chi pha lấy ấm chè nóng. Trong lúc chờ đợi, cô bật máy tính check mail. Không có gì đặc biệt. Mở vài bản nhạc không lời. Điện thoại lại báo tin nhắn đến. "Đi học chán quá, anh lại nhớ em rồi". "Chán vậy anh mới nhớ em à". Chi nhắn nhanh lại.
Quân đọc tin nhắn của Chi, bất giác cười. "Em đúng là ngốc thật"
Bỏ đường vào tách trà. Nhấp một ngụm, Chi đọc tin nhắn rồi khẽ cười. Không biết ai mới là kẻ ngốc thật sự. "Anh học đi, em hơi mệt, đi nghỉ đã, mai mới làm bài tập". "Ừ, em nghỉ đi. Uống nước ấm nhé không viêm họng". Chi lại nhắn tin khác cho Khánh "Anh bận thì cứ làm việc nhé, tí không phải qua chỗ em đâu, em hơi mệt, đi nghỉ đã". "Sao vậy? Em ốm à, có cần thuốc gì không anh mang qua?" "Thôi, em nằm một chút là được rồi." "Ừ, vậy em nghỉ sớm đi, Yêu em".
Khuôn mặt Khánh hiện lên vẻ lo lắng khi nhận được tin nhắn của Chi. Hôm nay vì bận đi viết bài mà anh rời lớp sớm mà không kịp nói với Chi, cả chiều nay cô không bắt máy mà lại ra Tây Hồ. Cô hay ra đấy mỗi khi tâm trạng không vui, không lẽ cô giận anh?
- Khánh ơi! Bài viết về tân sinh viên xong rồi đấy, cậu cho in đi nhé.
- Ừ! Xong ngay đây. Công việc lại khiến Khánh bận rộn.
**
Chiếc đèn ngủ sáng nhàn nhạt. Ôm gấu teddy, Chi chìm dần vào giấc ngủ. Giấc mơ chập chờn đến bên cô.
- Sao em lại đối xử như vậy với anh? Khánh hét lên đầy giận dữ.
Chi buông vội tay ra khỏi Quân. Quay sang nhìn Quân, Quân cũng nhìn Chi, ánh mắt đầy thắc mắc. - Anh ta là ai?
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Chi khỏi giấc mơ. Tim cô đập trống ngực mạnh.
- Em dậy chưa? Khánh nhẹ nhàng hỏi.
- Chưa...
- Dậy thôi nào bé yêu. Ngoan. Dậy học bài, chiều tan học anh đưa đi chơi.
- Đi đâu ạ?
- Bí mật! Thôi anh phải lên văn phòng khoa đây.
- Vâng.
Cúp máy, Chi thở phào. Hóa ra chỉ là mơ. Vừa chuẩn bị bữa sáng, cô vừa nhắn tin cho Quân. "Sáng nay anh có giờ học không?".
"Anh không. Mới ngủ dậy nè bé."
"Tí đi tự học với em nhé. Em không thích ngồi học một mình."
"Ừ. Em định học ở đâu?"
"Tí em gọi cho anh."
Nhìn bát mỳ với ít rau và vài lát thịt bò đầy mãn nguyện. Chi mở một bản nhạc, vừa ăn mỳ vừa lướt web.
Hãy bước xuống phố với nụ cười tươi dịu dàng
Đón lấy nắng sớm chiếu qua hàng cây buổi sáng
Muốn cất tiếng nói thiết tha dành cho mọi người
Mà lòng ta bồi hồi mãi
Ngại ngùng chi một lời nói... .
**
- Sao em lại tự học ở đây nhỉ? Quân đặt balo xuống thảm cỏ.
- Có gì mà không được hả anh?
- Ừ thì...
- Nhé, ở đây yên tĩnh nè. Không khí lại rất trong lành nữa.
- Đúng là chẳng ai như em. Quân lẩm bẩm, trong đầu nghĩ thầm "Ở một nơi lãng mạn như thế này, lại có cả em, anh có thể học được à?"
- Kệ em... .
- Anh ngồi bên kia nhé. Quân nói rồi mang theo tập vở và cây bút chì đi về phía đối diện.
Chăm chú nhìn Chi, Quân đi lạc khỏi bài toán và những con số. Trong đôi mắt nâu của anh, giờ chỉ còn hình ảnh một cô gái ngồi trên thảm cỏ, lưng dựa vào gốc cây, tay điềm đạm lật từng trang sách. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ khiến làn da trắng mịn của cô thêm nổi bật, má hây hây hồng dễ thương. Thi thoảng cô nhoẻn miệng cười, có vẻ cuốn sách ấy khá thú vị. Quân cầm bút, bàn tay đưa những nét vội vàng trên giấy. Hình ảnh một cô gái mỉm cười giữa khung cảnh thiên nhiên lãng mạn hiện ra. Gió nhè nhẹ thoảng qua bay vài sợi tóc, Chi ngẩng đầu quay về phía Quân, ánh mắt chạm nhau. Quân vờ như không biết, chúi đầu vào tập vở. Chi cười khì, gấp cuốn sách lại, tiền về phía Quân.
- Anh đang làm gì "mờ ám" vậy?
- Anh đang làm toán thôi.
- Đâu em xem nào?
Không chờ Quân đồng ý, Chi cầm tập vở lên, lật lật vài trang giấy.
- Anh vẽ... không phải là đẹp, nhưng cũng không xấu. Nhưng mà em thích nên em sẽ lấy.
- Ơ...
- Ơ cái gì mà ơ... công em ngồi làm mẫu.
Quân chưa hết ngạc nhiên và hơi xấu hổ khi bị Chi bắt quả tang anh không làm bài tập mà ngồi vẽ cô, thì Chi đã lại khiến cảm xúc trong Quân dâng trào khi đặt nụ hôn lên má anh, thì thầm: - Yêu anh nhất quả đất.
- Cảm ơn anh! Chi nói, rồi kiễng đôi bàn chân, cô đặt một nụ hôn nhẹ vào môi Khánh. Kéo Chi lại gần, Khánh ôm siết lấy cô, chìm vào nụ hôn ngọt ngào nồng ấm.
Nhìn những bông hoa dại tươi sắc phía cửa sổ, Chi thầm cảm ơn Khánh đã mang đến cho cô một buổi chiều tuyệt vời. Lấy cuốn nhật kí, cô viết những dòng chữ nắn nót.
" Ngày... tháng... năm...
Lâu rồi em không có một buổi chiều vui như vậy. Cảm ơn anh nhiều lắm, anh yêu ạ. Anh mang đến cho em không gian mới, cánh đồng rộng mênh mông với những bông hoa dại rực rỡ sắc màu, tất cả đã giúp em mang đi những mệt mỏi. Giờ đây, quanh em chỉ còn tình yêu mà anh dành cho em. Yêu anh nhiều lắm."
**
- Dạo này mày thế nào? Linh thì thầm.
- Tao vẫn bình thường mà. Hỏi lạ. Chi thản nhiên trả lời, tay và mắt không ngừng dò trên giá sách.
- Mày yêu cả Quân và Khánh à? Con bạn cố để không phải hét lên ngạc nhiên.
- Đang trong thư viện. Bé mồm thôi.
- Sao mày lại làm vậy? Khánh yêu mày như thế.
- Mày nghĩ vậy à? Có lúc tao thấy Khánh yêu công việc hơn tao. Gặp Khánh thật khó. Nhưng Quân thì khác, Quân yêu tao và luôn ở bên khi tao cần. Tao cũng không biết tao bị sao nữa.
- Mày không yêu Khánh nữa rồi sao?
- Không phải vậy. Nhưng... .
- Mày điên rồi. Nếu cứ như vậy, mày sẽ phải hối hận. Linh tức giận bỏ đi.
Trời lạnh. Đường phố tấp nập người qua lại. Tay trong tay, Chi và Quân dạo qua những cửa hàng lưu niệm. Chi thấy bàn tay mình ấm hơn bao giờ hết, ấm bởi bàn tay rắn rỏi đang bao bọc bàn tay cô, ấm bởi tình yêu dịu ngọt mà Quân mang đến. Chi cười híp cả mắt khi đụng vào con gấu bông có nhạc Chúc mừng Giáng sinh.
- Em có thích không? Quân dịu dàng hỏi.
- Hì... Chờ em chút. Chi nói rồi rút điện thoại ra nghe, cuộc gọi từ Linh.
- Alo, Linh à , lâu lắm không gặp mày đấy?
- Mày đang đi mua quà Noel à? Sắp về chưa?
- Ừ, có việc gì không?
- Ừ, nhờ mày mua hộ tao một con gấu bông nho nhỏ, dễ thương, tao tặng đứa em mà đang bận không đi chọn được.
- Ừ, tao đang ở hàng thú bông, chọn luôn đây.
Cúp máy. Chi chăm chú nhìn vào đám thú bông. Quân đứng bên tư vấn hết con này đến con khác, mãi Chi mới chọn được một con vừa đẹp, giá lại sinh viên. Đứng ở quầy chờ gói quà, cô bé ở đó cứ tủm tỉm cười, nhìn Chi rồi nói:
- Người yêu chị tâm lý thật đấy.
- Hứ. Em bảo sao.
Cô bé đưa cho Chi một hộp quà khá to : - Anh ấy có viết thiếp trong đó đấy chị.
Chi nhìn hộp quà, rồi bước về phía Quân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt góc cạnh của anh.
Choang... Tiếng thủy tinh rơi vỡ như tiếng lòng ai tan nát. mọi người hướng về phía đó, nơi một chàng trai có vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn đau khổ, giận dữ. Miệng run run, môi mấp máy mãi mới nói nên lời :
- Em đang làm gì vậy?
- Khánh! Sao anh lại ở đây? Chi lắp bắp hỏi, cô trở nên bối rối, đỏ bừng mặt lên.
Khánh bước về phía Chi, nắm chặt bàn tay cô kéo đi.
Quân ngơ ngác chưa hiểu gì, nhưng nhìn thấy kẻ khác kéo tay người yêu mình đi một cách thô bạo, máu nóng bắt đầu dồn lên gương mặt anh, anh hét lên: - Đứng lại! Anh là ai mà kéo người yêu tôi đi như vậy.
Khánh quay lại ném cho Quân một cái nhìn sắc lạnh.
- Ai là người yêu anh? Cô gái này sao? Cô ấy và tôi yêu nhau đã hơn năm nay rồi, sao có thể là người yêu anh được? Khánh nhếch mép, nụ cười của anh như thể nói vào mặt Quân rằng "Mày đừng có mà ngộ nhận."
- Chi! Em nói đi. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Giọng Quân chuyển dần sang bực tức, bàn tay anh nắm chặt, đỏ ửng rồi chuyển màu tím. Cả hai chàng trai đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
- Em... Em... Đôi mắt Chi chớp chớp, nước mắt lăn dài, cô nói không nên lời. Khánh buông tay cô ra. Như nhận ra điều gì khác lạ, anh nói :
- Đến giờ, em vẫn không thể nói ra em là người yêu anh, anh là gì trong trái tim em hả Chi? Nếu em không còn yêu anh, em có thể nói chia tay. Sao em lại đối xử với anh như vậy. Tình yêu không phải trò đùa, em coi những gì tôi dành cho em chỉ là mảnh giấy bỏ vô sọt rác. Những tin nhắn yêu thương, những nụ hôn em dành cho anh, tất cả chỉ là giả dối sao? Em nghĩ khi em lừa dối anh sẽ khiến anh vui sao? Xin lỗi vì anh đã ở bên em suốt thời gian qua, nếu đã từng có lúc em yêu anh, cảm ơn em vì điều đó.
- Anh! Chờ em! Chi hét lên níu chân Khánh. Khánh dừng lại chờ Chi chạy đến nhưng bàn chân cô chùn lại. Chi lưỡng lự, sau lưng cô lạnh buốt. Ánh mắt Quân như soi thấu tâm can cô. Khánh thở dài, không do dự quay bước. Quân tiến lại gần Chi, ánh mắt tóe lên tia đỏ giận dữ, nhưng nhiều hơn cả là sự thất vọng tràn ngập :
- Hóa ra là vậy đấy cô bé của anh. Giờ thì anh đã hiểu, vì sao em ngập ngừng khi nói yêu anh, vì sao khi đi bên anh em luôn có cảm giác không an toàn. Em làm như vậy để được gì? Tình yêu không đáng ghét đến mức bị em đối xử như vậy. Đã bao giờ em hỏi mình rằng anh yêu em nhiều đến thế nào? Có bao giờ em nghĩ anh đã từng mơ về ngôi nhà hạnh phúc có anh, có em và cả tương lai của chúng ta? Đã bao giờ em nghĩ sẽ yêu chân thành một người, yêu đến mức người ta có làm em đau đến mấy thì em cũng không thể phủ nhận tình yêu ấy không? Là anh bây giờ đây. Anh yêu em nhưng anh không thể làm con rối trong tay em thêm nữa. Hãy để những kẻ khác làm con rối trong tay em.
- Anh... Đừng đi. Chi chạy theo níu lấy Quân nhưng anh gạt phắt tay cô. Cô loạng choạng ngã. Quân liếc nhìn cô, nhếch mép cười mỉa rồi bỏ đi. Còn mình Chi ngồi lại, tay bưng lên mặt khóc. Những người xung quanh nhìn cô chỉ trỏ, xì xầm bàn tán. Đầu óc cô quay cuồng bởi những lời nói, những mảnh suy nghĩ đan xen trong tâm trí. Bỗng cô thấy có ai đó đang đứng bên mình, đưa bàn tay để kéo cô dậy. Ngước gương mặt đỏ lấm lem nước mắt, cô nhận ra một người quen.
- Linh...
- Đứng dậy đi. Linh vẫn chìa bàn tay ra trước mặt Chi. Chi vội đưa bàn tay mình như tìm được kẻ chết đuối tìm được chiếc phao. Linh đứng đây, cô không đơn độc trước những lời bàn tán. Linh cũng sẽ giúp cô, cho cô một lời khuyên. Cô giang đôi bàn tay để ôm lấy Linh, để dựa vào Linh mà khóc. Linh nhẹ nhàng vỗ về.
- Khóc đủ chưa? Ướt hết vai rồi.
Chi khẽ khàng rời khỏi Linh, mắt cô sưng mọng nước mắt. Linh giơ tay lau những giọt nước mắt rơi. Rồi... Bốp... bốp... bốp... Linh thẳng tay tát vào gương mặt đang đờ đẫn đi của Chi.
- Của Khánh... của Quân... và cả của tao.
- Linh... Sao lại làm vậy?
- Sao lại làm vậy ư? Cô nên tự hỏi bản thân mình ấy. Tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ có một người bạn như cô. Cô là gì mà vì cô, tôi đã không còn tương tư mơ mộng đến Khánh. Tôi chấp nhận làm kẻ đứng ngoài, để nhìn hai người vui vẻ hạnh phúc. Khánh yêu cô, tình yêu của anh ấy thuyết phục tôi từ bỏ tình yêu của mình, nhưng cô thì sao? Tình yêu của cô có đem lại hạnh phúc cho Khánh? Cô chỉ là một kẻ tham lam muốn tất cả mọi thứ thuộc về mình mà thôi. Bản thân cô có hiểu tình yêu là gì không? Vở kịch của cô đến đây chấm dứt rồi, vai diễn của cô cũng vậy. Tôi xấu hổ khi đã là bạn của cô.
Linh đã bỏ đi. Khánh và Quân cũng không còn bên Chi. Cô bước đi vô hồn giữa dòng đường tấp nập. Những ánh đèn lấp lánh đón chào đêm Noel, người người tươi cười. Những cặp đôi tay trong tay hạnh phúc. Hạnh phúc đã từng trong tay cô, nhưng tất cả đã vụt qua. Vụt qua trong tíc tắc, không phải vì Linh, vì Khánh, vì Quân mà chính bởi Chi. Bởi trái tim cô không hề biết, Tình yêu là gì.
Hạnh phúc vụt qua, cô ngơ ngác giữa dòng đời, Yêu thật lòng hay Yêu giả dối? Sống chân thành hay Sống dối gian? Tình cảm của cô dành cho Khánh và Quân đều rất thật, nhưng khi yêu, chân thật chưa phải là đủ, Tình yêu thật sự chỉ tồn tại khi chân thành và sự duy nhất song hành với nhau.
Hết